Nghĩ đến có một ngày, cuối cùng anh ta sẽ không còn có vị trí trong lòng người phụ nữ này nữa, lồng ngực Tập Lăng Vũ lại bị nghẹn khó chịu giống như hiện trường tai nạn, vô cùng thê thảm.
Mặt bỗng nhiên mát lạnh, anh ta đưa tay lên sờ thì phát hiện đầu ngón tay ướt đẫm.
Vy Hiên sững sờ, cô hoàn toàn không ngờ tên nhóc này lại… khóc!
Cô lập tức đứng dậy, có chút luống cuống: “Vũ, cậu đừng như vậy…” Cô tiến lên muốn an ủi anh ta, cũng không biết là phẫn nộ hay xấu hổ mà Tập Lăng Vũ quay người đi: “Cô đi ra đi!”
Vy Hiên thật sự luống cuống, cô chưa thấy Tập Lăng Vũ thương tâm đến mức này bao giờ.
Cô vội vàng vòng tới trước mặt anh ta: “Vũ…”
Tập Lăng Vũ lại quay nửa vòng nữa né tránh cô, như trút giận dùng mu bàn tay lau mặt mình.
Vy Hiên đứng sau lưng anh ta, bất đắc dĩ dở khóc dở cười nhưng lại không thể không cố ý nghiêm mặt: “Được rồi, vậy tôi đi là được chứ gì.”
Anh ta bỗng quay ngoắt người lại, hung dữ trừng mắt nhìn cô: “Cô dám!”
Vy Hiên ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt đỏ hồng của anh ta, loáng thoáng nhìn thấy vẻ bất an đang sôi trào trong đôi mắt ấy, đó là cảm xúc cô đã từng nắm giữ, bây giờ lại bắt đầu trói buộc anh.
Tình cảm của họ thật sự giống như đánh giằng co.
Cô cụp mắt, cong môi cười nhẹ.
Tập Lăng Vũ không dám tin mấp máy miệng, hồi lâu mới run rẩy lên tiếng: “Cô cười… cô lại vẫn còn cười được?”
Vy Hiên sững sờ, ý thức được trong lúc vô tình đã có khả năng vô cùng lớn làm tổn thương tới lòng tự tôn cao ngạo của anh ta, vội vàng kiên nhẫn giải thích: “Vũ, tôi đang cười nhưng không phải có ý cười chế giễu cậu đâu…”
“Không phải chế giễu thì cũng là xem trò cười của tôi!” Tập Lăng Vũ lại bị thương quay người, đưa lưng về phía cô ngồi xổm ở góc tưởng, thiếu hụt cảm giác an toàn dùng cánh tay ôm lấy bản thân, vùi mặt vào cánh tay.
Vy Hiên thật sự bị hành động trẻ con của anh ta chọc phì cười, cô bước tới ngồi xổm xuống rồi đưa tay vỗ về.
Anh ta thấp giọng, có chút nghẹn ngào: “Đừng động vào tôi…”
Mặc dù là tủi thân nhưng lại càng giống… làm nũng hơn.
Vy Hiên nặng nề thở dài một tiếng, sự bất lực dâng lên trong lòng hoàn toàn biến thành sự bất đắc dĩ cười yếu ớt, cô ngồi sau lưng anh ta: “Này, cậu định thế này tới bao giờ?”
Anh ta cũng không quay đầu lại mà lên án: “Cô đã thay lòng rồi còn quan tâm tôi làm gì?”
Vy Hiên gật đầu: “Cũng đúng… thật là lãng phí thời gian, chẳng bằng theo anh Chu học ít kỹ năng!”
Người đàn ông trước mặt đột nhiên quay người, đôi mắt đỏ lên nhìn cô, sốt ruột như nóng lòng thể hiện điều gì: “Theo tôi học! Tôi lợi hại hơn anh ta! Dù sao… cô không được đi!”
Vy Hiên nhìn anh ta, khuôn mặt trắng trẻo ngược sáng phủ lên một tầng sáng nhạt màu, trong mắt dần đầy ắp ý cười, nụ cười này khiến ánh mắt anh ta ngây ngốc nửa giây.
Không chậm chễ chút nào, anh ta tiến lên ôm lấy cô, ngửi hơi thở yên ổn trên người cô rồi vùi mặt vào cổ cô, cảm nhận được sự bóng loáng, mịn màng của nơi đó, sự xao động trong lòng cũng được doa dịu ngay trong khoảnh khắc đó.
Anh ta cắn chặt răng, dùng toàn bộ sức lực để tỏ tình: “Đời này tôi chưa từng con mẹ nó thích ai như vậy! Phạm Vy Hiên, cô được lắm! Tôi nhận thua!”
Vy Hiên bị ôm quá chặt, hai tay vỗ lên anh ta ý bảo anh ta mau thả lỏng.
Tập Lăng Vũ vô lại ôm thêm một lát rồi mới không tình nguyện buông tay.
Vy Hiên nheo mắt nhìn anh, màn đêm buông xuống, ánh đèn đã đổi thành màu cam, sự dịu dàng trên mặt cô lan ra giống như vì cô mà đeo thêm một chiếc mặt nạ phong tình, tuỳ tiện giận dữ một chút cũng đẹp.
“Cho nên bây giờ tôi phải tha thứ cho cậu, phải không?” Cô vẫn bình tĩnh lạ thường, cũng không vì lời tỏ tình của anh mà choáng váng đầu óc.
Tập Lăng Vũ trừng mắt nhìn cô hồi lâu, phút chốc lại xì hơi, ngồi thẳng lăng, đầu cũng rũ xuống: “Được, cô nói đi, phải làm sao mới có thể tha thứ cho tôi, chỉ cần cô nói, tôi đảm bảo sẽ làm khiến cô hài lòng!”
“Thật sao?”
Vy Hiên nhìn Tập Lăng Vũ, ánh mắt đó lại khiến anh ta có chút sợ hãi: “Cô… không phải cô định nói những lời hoang đường như muốn tách ra để bình tĩnh tỉnh táo lại đấy chứ? Tôi nói cô biết, ngoài điều này thì tuỳ cô muốn thế nào cũng được, tôi sẽ tuyệt đối không cách xa cô!” Ngẫm nghĩ rồi anh ta lại lập tức bổ sung: “Một ngày cũng không được!”
Lơ đãng Vy Hiên lại bị anh ta chọc cười, cô bất đắc dĩ nói: “Biết trước cậu rất biết cách trêu ghẹo các em gái mà, từ khi lên trung học đã có rất nhiều cô bé đứng trước cửa nhà chỉ vì muốn gặp cậu một lần… bây giờ xem ra quả thật rất lợi hại.
Rõ ràng làm sai chuyện nhưng lại khiến người khác muốn trách cứ cũng không có cách nào…”
Tập Lăng Vũ chỉ cảm thấy sống lưng đang dâng lên ý lạnh, sợ cô nhắc tới chuyện hoang đường trước kia, vội vàng ngắt lời: “Cô nói đi, cô muốn tôi làm gì?!”
“Rất đơn giản.” Vy Hiên mỉm cười, nói từng chữ: “Bắt đầu từ bây giờ, lấy tôi làm trung tâm, trong bán kính một mét, không được phép lại gần.”
Tập Lăng Vũ bị sự trách phạt xưa nay chưa từng có làm cho ngạc nhiên, khuôn mặt vô cùng có sức quyến rũ đều là vẻ khó có thể tin, vẻ mặt anh ngơ ngác, con ngươi trừng lớn, liếm đôi môi khô khốc, giọng nói có chút khàn: “Vy Hiên… cô học của ai đấy? Cũng quá…”
Anh ta muốn nói “cực kỳ bi thảm”, “không có tình người” nhưng lại bị ánh mắt từ đầu đến cuối đều trong suốt, rõ ràng của cô ép lui.
“Không vui?”
“Không phải!” Anh lập tức lắc đầu phủ nhận: “Không phải không vui!”
Vy Hiên mỉm cười: “Vậy là thích hả?”
Cắn răng, cắn răng đến mức phát ra tiếng kêu “ken két”, anh cứng ngắc giật giật khoé miệng: “… Thích.”
Vy Hiên rất vui mừng, lập tức dùng ánh mắt liếc nhìn vị trí hai người đang đứng, tỏ ý bảo anh ta bắt đầu tuân thủ ước định từ bây giờ: Khoảng cách một mét, Tập Lăng Vũ chớ tới gần!
Tập Lăng Vũ hít sâu một hơi, không tình nguyện lùi lại một bước, ước