Như thường lệ, vào những ngày cuối tuần, Mạc phu nhân lại gọi cho cô, nài nỉ cô đến Mạc gia bằng được, dù rất ngại nhưng cô không thể từ chối vì cô cũng đã hứa với bà nội Mạc và Mạc phu nhân là khi rảnh sẽ đến thăm họ, hơn nữa tình cảm trân quý mà họ dành cho cô nhiều như vậy cô sao nỡ từ chối đây?
Cũng may hôm nay Mạc Phong Thần không có nhà nên tâm trạng cô có chút thoải mái, kể từ hôm anh đuổi cổ cô xuống xe cô cũng ít chạm mặt anh hẳn, balo để quên cũng là do trợ lí Giang mang đến, chứ nhìn gương mặt lạnh như băng ấy nghĩ đến thôi là đã thấy rùng mình rồi.
...Đang ngồi ăn cơm vui vẻ thì bóng dáng quen thuộc xuất hiện khiến cô xém nữa bị nghẹn, Mạc Phong Thần cứ thế tiến thẳng vào bàn ăn.
Thấy anh nên cô cũng chẳng tự nhiên nổi nữa, gắp miếng nào cũng bị Mạc Phong Thần giành mất, cô phụng phịu ra mặt, còn anh thì tỏ vẻ đắc thắng, và dường như cô gái này khiến Mạc Phong Thần cười nhiều hơn, nếu nói ghét cô thì cũng không hẳn, chỉ là chưa từng có người nào dám cãi tay đôi dám trả treo với anh như cô cả.
Bây giờ Mộc Tuệ San còn được bà nội và mẹ anh hậu thuẫn nên cô càng không sợ anh, đời trước cô rụt rè hiền dịu là vậy nhưng sao bây giờ cô trở nên đanh đá hẳn, nếu cô không thay đổi thì sao đấu lại với những kẻ tâm địa xấu xa được chứ....
Từ khi cô xuất hiện không khí Mạc gia vui tươi lên hẳn, hai người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời anh là mẹ và bà nội cũng bị Mộc Tuệ San mê hoặc cười đến không ngơi miệng, cô cũng rất hay làm trò con bò để trêu trọc bà nội anh, nhưng cô đâu biết rằng những bộ dạng xấu xí và buồn cười đó đã được Mạc Phong Thần chụp rồi lưu vào máy điện thoại và dĩ nhiên đó là những tấm hình chụp trộm hiếm thấy.
Vậy mà những tấm hình đó lại khiến Mạc Tổng xem đi xem lại rồi tự cười một mình trong thư phòng.
Tự dưng trong đầu Mạc Phong Thần loé lên một ý nghĩ táo bạo, ánh mắt xa xăm như đang suy tính điều gì