Tại Mạc Thị, chiếc taxi dừng lại trước sảnh, cô bước xuống với vẻ mặt ngỡ ngàng, không ngờ Mạc Thị lại to lớn đến như vậy, vốn dĩ cô cũng đã tìm hiểu qua nhưng khi tận mắt chứng kiến thì mới biết được nó vượt ngoài sức tưởng tượng của cô rất nhiều.
Cô e dè bước vào, một nhân viên nữ dù ăn mặc không hề hở hang nhưng nhìn qua thôi là cô đã biết được người phụ nữ đó có thân hình nóng bỏng như thế nào rồi.
-“ Cho hỏi cô cần tôi giúp gì không?”
-“ À dạ! Em cần tìm Mạc Tổng.”
-“ Em có hẹn trước chưa?”
-“Dạ em chưa!”
-“ Vậy thật xin lỗi, muốn gặp Mạc Tổng thì phải có hẹn trước mới được.
Hôm nay Mạc Tổng có một cuộc họp quan trọng nếu em có việc gấp thì đợi một chút nhé! lát nữa chị sẽ gọi lên báo với Trợ lí Giang.”
-“ À em không có việc gì gấp cả, em ngồi đợi cũng được, chị cứ làm việc của mình đi ạ.”
-“ Thế em ngồi đây đợi một lát nhé! cần gì cứ báo với chị.
Chị tên Tần Anh”
-“ Dạ! em cảm ơn chị.”
đúng là một tập đoàn lớn có khác,tuy là nhân viên lễ tân nhưng tác phong của chị ấy rất chuyên nghiệp, không hề làm khó dễ cô như mấy người ở Chu Thị.
Thấy cô có vẻ hiền lành dễ thương không giống như mấy cô gái làng chơi hay tìm đến Mạc Tổng để trèo kéo nên Tần Anh gọi điện cho Trợ lí Giang để thông báo ngay.
-“ Trợ lí Giang! có một cô bé muốn tìm gặp Mạc Tổng.
Cô ấy đang ngồi đợi dưới sảnh.”
-“ Chủ tịch đang họp, cô nói cô ấy đợi một chút.”
Trợ lí Giang vừa nói xong, Mạc Phong Thần cùng nhiều đối tác bước ra, cuộc họp xong xuôi Mạc Phong Thần trở về phòng làm việc.
-“ Thưa chủ tịch, có cô bé đang đợi ngài dưới sảnh.”
-“ Cô bé sao?”
-“ Tôi nhìn không lầm thì đó mà Mộc tiểu thư thưa chủ tịch.”
-“ Mộc Tuệ San?”
Mạc Phong Thần vẻ mặt có chút ngạc nhiên, nhưng anh muốn trêu đùa cô một chút, xem cô gái này đợi được đến bao giờ.
Một tiếng, rồi hai tiếng, thời gian cứ thế trôi qua, cô cũng ngủ thiếp đi lúc nào không hay, mấy ngày qua vừa học ở trường vừa vào viện thăm Vú Trần, gia đình lại gặp chút chuyện nên cô cũng chẳng được ngủ ngon giấc.
Mạc Phong Thần mải làm việc nên không để ý thời gian, lúc nhìn đồng hồ thì cũng đã 6 giờ chiều, anh đinh ninh rằng đợi lâu như thế chắc cô về rồi cũng nên, Mạc Phong Thần đang định ra về thì trợ lí Giang bước vào.
-“ Mạc Tổng, Mộc tiểu thư vẫn còn ở dưới sảnh.”
-“ Cô ta vẫn đợi sao? thôi được rồi cậu cứ về trước đi, lát nữa tôi tự lái xe về.”
-“ Dạ vâng thưa chủ tịch.”
Anh cũng không ngờ rằng cô đợi anh lâu như vậy, nhưng khi xuống sảnh thì anh mới biết cô nằm đó ngủ ngon lành, cô chẳng makeup cũng chẳng ăn mặc cầu kì nhưng vẻ đẹp mộc mạc ấy khiến anh có chút xiêu lòng, Mạc Phong Thần không nỡ gọi cô dậy nhưng anh cũng không thể để cô nằm ngủ ở đây được.
Anh định bế cô lên thì cô giật mình tỉnh giấc.
-“ Chỗ này là chỗ để cô ngủ hay sao?”
-“ Tôi… tôi xin lỗi!”
Mộc Tuệ San vội vàng nằm dậy vuốt lại mái tóc vẻ mặt hơi lúng túng.
-“ Nghe nói cô tìm tôi?”
-“ Phải!”
-“ Đừng nói vì chuyện của