Cô cứ thế khóc thật lớn, vì cuống quá nên anh nói bừa
-“ Nếu cô còn khóc thì tôi sẽ hôn cô.”
tưởng rằng đó chỉ là câu nói đùa vả lại tâm trạng còn đang rối bời như thế tính cách lại chẳng mấy nghe lời cô cứ thế khóc đến nỗi nấc nghẹn cả cổ.
Mạc Phong Thần rất ghét nhìn cô khóc như vậy, lời đã nói nên anh không trần trừ thêm nữa, Mạc Phong Thần cúi xuống chặn tiếng khóc nấc của cô bằng một nụ hôn.
Sự việc nhanh và bất ngờ đến nỗi cô như chết lặng, không gian lúc này cũng trở nên im bặt, đến khi môi của Anh rời khỏi thì cô mới định hình được việc gì vừa xảy ra.
-“ Cách của tôi cũng hiệu quả đó chứ?”
-“ Hức…hức… anh …anh còn ..cố ..tình ức hiếp tôi nữa… huhu sao ai cũng muốn ức hiếp tôi hết vậy? tôi đã làm gì sai chứ?”
lời nói uỷ khuất của cô khiến anh có chút thương cảm.
-“ Đứng lên đi! chuyện của Mộc Thị tôi sẽ giúp.”
-“ Hức…hức… anh nói thật chứ? anh không gạt tôi phải không?”
-“ Yên tâm.
Mạc Phong Thần tôi nói là làm…”
-“ Tôi tưởng anh ghét tôi? vừa nãy anh còn từ chối….”
-“ Đúng là tôi chẳng ưa gì cô, nhưng cô khiến bà và mẹ tôi vui vẻ, hơn nữa Mộc Thị cũng rất có tiềm năng chắc chắn tôi sẽ không thiệt.”
-“ Vậy còn chuyện kia thì sao???”
-“ Còn chuyện gì nữa?”
-“ À không không…..
tôi nói bừa thôi….”
-“ Vậy đứng lên đi, cô tính ngồi đây cả đêm?”
Mạc Phong Thần đồng ý giúp đỡ nên cô vui mừng đến nỗi quên mất là chân cô đang bị đau, cô đứng dậy nhưng vì đau quá nên lại ngã nhào xuống đất.
Dù rất đau nhưng vì ngại ngùng nên cô cũng không dám nhờ anh giúp đỡ, cô cố đứng dậy thêm một lần nữa nhưng không thành, đang chuẩn bị ngã thì bàn tay to lớn đỡ lấy cô, Mạc Phong Thần bế bổng cô trên tay, đúng là hết từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác, vả lại chân đau nên cô cũng chẳng buồn phản kháng nữa…
Mạc Phong Thần bế cô vào trong xe, anh còn nhẹ nhàng thắt dây an toàn cho