Lưu Hàn Thiên lấy ra một chai rượu vang nhẹ, Hạ Tiểu Yên uống thử thì thấy rất ngọt, vị cũng rất ngon.
Tửu lượng của Tiểu Yên khá tốt nên không có chuyện uống vài cốc mà đã say mèm như người bạn thân Mộc Tuệ San.
Nhưng mũi Tiểu Yên lại ửng đỏ trông rất đáng yêu.
-“ Uống từ từ thôi, kẻo say.”
-“ Say đâu? mấy loại rượu nhẹ này tôi uống được mà.”
-“ Cô hay uống rượu sao?”
-“ Không có! tôi uống ở quán bar của anh mà!”
-“ Cô hay đến đó lắm hả?”
-“ Trước đây thôi! khi tôi muốn gặp lại anh mà tôi không biết phải tìm anh như thế nào nên tôi mới hay đến đó.
Nhưng đáng lẽ ra tôi không nên làm vậy mới phải.”
-“ Tại sao?”
-“ Lưu Tổng hỏi kì thật! rõ ràng anh ghét tôi như vậy mà anh hỏi tại sao hả?”
-“ Sao cô lại nói là tôi ghét cô?”
-“ Anh không nói nhưng anh hành động, cho dù tôi giải thích thế nào anh cũng đâu có tin, đã thế anh còn chà đạp nên tình cảm của tôi nữa, đáng lẽ ra anh nên từ chối thẳng thừng để tôi bớt ảo tưởng, bớt hy vọng, thì chỗ này của tôi đã không đau rồi!”-vừa nói Hạ Tiểu Yên vừa chỉ vào nơi ẩn chứa trái tim bị tổn thương kia.
Hết ly này đến ly khác, Hạ Tiểu Yên đều uống cạn, cô ấy có chút ngà ngà mọi cử chỉ lời nói bắt đầu mất kiểm soát, còn Lưu Hàn Thiên thì vẫn tỉnh bơ.
-“ À phải rồi….
Lưu Tổng có chuyện vui gì mà mời tôi uống rượu thế?”
-“ Chỉ là một số chuyện hiểu nhần trước đây đã được hoá giải,….”
-“ Vậy chúc mừng Lưu Tổng nha … nếu mà anh vui như vậy thì có thể rút ngắn hợp đồng lại được không?”
-“ Cô không muốn làm nữa sao?”
-“ Ừm! tôi không muốn gặp anh nữa, cả đời không gặp lại thì tốt hơn… khi đó tình cảm đơn phương của tôi sẽ chấm dứt hoàn toàn… Lưu Tổng anh thấy sao? không gặp lại tôi chắc anh vui lắm..!!!!”
nghe Tiểu Yên nói vậy trong lòng Lưu Hàn Thiên vô cùng khó chịu, lúc này rượu cũng đã bắt đầu ngấm Tiểu Yên dần mất kiểm soát mọi điều cất giấu trong lòng đều tuôn ra sạch.
-“ Anh biết không, từ bé tới lớn tôi chẳng tin vào tình yêu sét đánh, nhưng khi gặp anh tôi thực sự…..thực sự tin nó có thật, tôi vô cũng thích anh, tôi yêu anh mất tiêu, nhưng…….
tôi sẽ từ bỏ…..
Lưu Tổng yên tâm nhá….hihihihi.”
-“ Cô say rồi!”
-“ Tôi không say, tôi đang nói thật đó!”
-“ Được, vậy tôi hỏi cô, bây giờ cô còn yêu tôi không?”
-“ Bây giờ??? bây giờ hả? …….dĩ nhiên còn, tôi chưa bao giờ hết yêu anh ……nên tôi muốn anh rút ngắn hợp đồng, tôi sợ gặp anh nhiều tôi sẽ không quên được anh….”
- “ E là cả đời này em sẽ không quên được tôi rồi!”
Lưu Hàn Thiên cúi xuống hôn nhẹ vào cánh môi mềm kia, Hạ Tiểu Yên lúc này cũng chẳng còn sức để chống cự nữa, vả lại ý thức của cô ấy cũng không biết là mơ hay thật, Tiểu Yên cứ thế cuốn theo, Lưu Hàn Thiên nhẹ nhàng bế bổng Tiểu Yên lên, sự dịu dàng khác hẳn với lần trước, Lưu Hàn Thiên bế Tiểu Yên bước lên từng bậc của cầu thang nhưng môi của họ vẫn không rời, cửa phòng ngủ cũng được mở ra, Lưu Hàn Thiên nhẹ nhàng đặt Tiểu Yên nằm xuống giường, ánh mắt lờ đờ, khuôn mặt xinh đẹp, hơi thở phảng phất men rượu càng k1ch thích Lưu Hàn Thiên hơn.
Rất nhanh chóng, chiếc váy cùng đồ lót của Tiểu Yên đã nằm gọn trên sàn nhà, lần trước vì tác dụng quá mạnh của thuốc nên Lưu Hàn Thiên chẳng kịp để ý nhưng lần này, toàn bộ th@n thể trắng nõn của Tiểu Yên trưng bày trước mặt, khiến Lưu Hàn Thiên đê mê, không ngờ rằng thân hình của Tiểu Yên lại hoàn hảo đến như vậy, Lưu Hàn Thiên chẳng chống cự nổi con thú trong người nữa,