Giọng của Hà Trú rất tự nhiên.
Tự nhiên tới mức Giang Diệp phút chốc cũng chẳng nghĩ ra có cái gì không đúng.
Chờ tới khi cô phản ứng lại, lại nhìn về Hà Trú lần nữa, lông mi khẽ run run.
Trong nhà yên tĩnh tới độ có thể nghe được tiếng kim rơi.
Chỉ có chút ái muội vượt qua biên giới tình bạn dần lan ra trong không khí.
Tay Giang Diệp cầm cốc trà, ổn định tâm trạng, cố ý hỏi: "Cái gì?".
"..."
Hà Trú nhìn qua, chẳng buồn chớp mắt, giọng vẫn bình tĩnh như cũ, "Dù sao tớ cũng coi như một trong mấy triệu fans của cậu".
Hắn nhắc nhở Giang Diệp: "Người bầu phiếu cho cậu ấy".
Ồ.
Giang Diệp cúi đầu uống hai ngụm trà gừng.
Cô nói mà, quả là do cô nghĩ nhiều thôi.
Nhưng Giang Diệp vẫn nói tiếp: "Thế nếu cậu đứng ở lập trường của fans, cậu càng hy vọng được thấy tớ thay đổi như nào?".
"Chẳng có gì quan trọng cả", Hà Trú nói, "Tớ chỉ hy vọng cậu được vui vẻ".
Giang Diệp nao nao.
"Hy vọng cậu có thể làm chuyện mà cậu thích.
Hy vọng rằng khi cậu đối mặt với thị trường cũng đừng thay đổi sơ tâm của mình.
Mong rằng cậu chẳng bao giờ phải khổ sở, sẽ không đánh mất cái gì, càng chẳng bại dưới tay số mệnh".
Hà Trú ngừng một lúc, khẽ nói, "Tớ nghĩ, bây giờ những người còn đang thích cậu chắc hẳn đã kiên trì rất lâu.
Đối với họ mà nói, những cái khác thực ra đã chẳng còn quan trọng nữa rồi.
Chỉ cần cậu vẫn là cậu, vậy là đủ rồi".
"Giang Diệp", Hà Trú nhìn cô, nghiêm túc nói, "Tiếp tục làm chuyện cậu muốn làm đi".
Giang Diệp chớp chớp mắt.
Cốc trà của cô cũng vơi gần hết.
Thân thể của cô hình như cũng ấm áp hơn, trái tim nhảy nhót vui mừng.
Ngoài cửa sổ mưa vẫn cứ rơi.
Nhưng cô ở trong nhà đã bước ra khỏi cơn mưa ấy rồi.
Giang Diệp lại uống một ngụm trà gừng, mắt cong lên, thề son sắt, "Được, tớ sẽ làm vậy".
Giang Diệp trong mắt ánh lên ngời ngời ấy lại về rồi.
Hà Trú cuối cùng cũng yên tâm.
Hai người câu được câu chăng hàn huyên chuyện khác.
Giang Diệp phát hiện Hà Trú là một người rất biết lắng nghe.
Dù cho cô nói về chuyện gì, hắn hầu như đều đáp chuyện được, hơn nữa sẽ cho cô những đề nghị tương ứng.
Việc ấy khiến cô cảm thấy khá thoải mái.
"Nghe tớ nói nhiều như thế nhưng sao cứ cảm thấy trước giờ cậu chưa từng nói chuyện của mình nhỉ?"
Giang Diệp hỏi hắn, "Cậu gần đây thế nào, có thuận lợi không?".
Đề tài đột nhiên chuyển tới trên người hắn, Hà Trú nhất thời chưa kịp phản ứng.
Hắn dừng một chút, nói, "Vẫn giống như trước thôi".
Giang Diệp: "Thế...!không tìm bạn gái gì đó hả?"
"...!Cũng không".
Hà Trú nhìn cô, "Sao đột nhiên lại hỏi cái này?".
Giang Diệp cũng chẳng biết bản thân bị làm sao lại đi hỏi câu này nữa.
Bất thình lình đối diện với tầm mắt của Hà Trú, cô có hơi chột dạ, ánh mắt mơ màng, nói, "Thì...!hỏi bừa thôi".
Hà Trú khẽ cười: "Không phải là cậu tới thay bố mẹ tớ giục tớ kết hôn đấy chứ?".
"...Không có.
Tớ chỉ là hơi tò mò", Giang Diệp di di đầu ngón tay trên miệng cốc, nói, "Chẳng lẽ cậu ngoài người được nhắc kia thì chưa thích ai bao giờ à?".
Hà Trú nhướng mày: "...!Người nào?".
Giang Diệp: "Rất lâu trước kia, lần đầu tiên cậu tham gia thi đấu, nói cậu yêu đơn phương người nọ rất lâu".
Hà Trú hình như cũng chẳng ngờ được là cô nhớ lâu như vậy.
Hắn hơi rũ mắt xuống, như nghĩ tới cái gì cong cong khóe miệng, mới nói, "Ừm, không có"
Giang Diệp: "Vậy cô ấy có ở bên cậu không?".
Hà Trú: "...!Không có".
"...! Cậu không làm idol đúng là tổn thất của giới giải trí", Giang Diệp nhịn chẳng được cảm khái, "Phải biết rằng mấy năm nay có idol sụp phòng mấy lần rồi".
Hà Trú: ...
Hà Trú khẽ hỏi, "Không phải cậu cũng thế à?".
Giang Diệp: "Tớ thì khác, đây là yêu cầu của công việc".
Hà Trú: "Vậy bây giờ thì sao?".
Giang Diệp chưa kịp phản ứng lại: "Cái gì?".
Hà Trú nhìn cô: "Bây giờ cậu chẳng còn là thần tượng, vì sao không yêu đương?".
"..."
Giang Diệp hơi ngơ ra một chút, nghĩ nghĩ, cười khẽ, "Chắc là đã nhiều năm như vậy rồi, thành thói quen rồi".
Thói quen nhiều năm làm thần tượng khắc sâu vào xương cốt, nào nói sửa được là sửa ngay được.
"Tớ cũng như thế", Hà Trú đáp, "Tớ cũng quen rồi"
Quen với việc thích cô ấy còn phải duy trì khoảng cách bạn bè.
Cũng quen nghĩ cho tính chất công việc của cô ấy cho nên tình cảm này hết thảy chỉ chôn chặt dưới đáy lòng.
....
Đúng như dự báo thời tiết, mưa tận hai ngày liền không dứt.
Giang Diệp cũng lười ra ngoài, ở trong khách sạn xem phim.
Cô chọn hai bộ.
Một là của Trình Chân quay năm ngoái.
Trong bộ phim này, cô diễn không nhiều nhưng nhân vật nữ phụ ba có điểm sáng, rất dễ nhớ.
Trình Chân tuy có rất nhiều tài nguyên tốt nhưng cũng là người có cốt khí chọn tài nguyên.
Dù cho phim có hay tới đâu, nếu cô cảm thấy trình độ của mình không đủ thì không nhận, ngược lại sẽ đi chọn một vai diễn nào đó thấy hứng thú.
Còn một bộ khác là của Cố Cẩm, đánh dấu bước chuyển hình thành công của cô từ thần tượng sang diễn viên điện ảnh.
Khuynh hướng cảm xúc của điện ảnh rất tốt, đề tài cũng là thực trạng xã hội, lúc phát sóng rất được hưởng ứng.
Mà từ sau bộ phim này, Cố Cẩm bèn từ bỏ ước mơ làm thần tượng, chuyên tâm đi đóng phim.
Giang Diệp vừa xem phim vừa chụp lại hình của Trình Chân trên màn hình đăng vào nhóm năm người.
Bộ phim này năm trước cô đã lưu hết vì Trình Chân rồi, chỉ là chưa rảnh để xem.
Bây giờ đúng lúc cô có thời gian, vừa nhìn vừa công khai xử tội về diễn xuất của Trình Chân.
Trình Chân ở trong nhóm tức hộc máu.
[Cậu không phải đi nghỉ phép ở LA à?!!!]
Giang Diệp: [Bây giờ mới thể hiện được tình yêu của tớ với cậu nha, bằng lòng dành thời gian nghỉ phép của mình cho cậu ]
Trình Chân: [...!Phắn giùm]
Giang Diệp cười ha ha trong nhóm xong lại phải cười thêm lần nữa với Hà Trú xem cùng mình.
Cảm giác người bạn luôn ở cạnh mình đột nhiên xuất hiện trong phim sắm một nhân vật khác thực sự rất kỳ diệu, nhất là khi Trình Chân còn diễn một nhân vật khác xa với con người của cô ấy.
"Ha ha ha ha cậu xem cái tạo hình này của cậu ấy!".
"Cười chết mất không được tớ phải lưu thêm một cái meme!"
Hà Trú đột nhiên hỏi: "Cậu không nghĩ tới chuyện đi làm diễn viên sao?".
Giang Diệp vừa đăng meme của Trình Chân trong nhóm vừa hỏi: "Sao lại phải làm diễn viên?".
Cô nghĩ nghĩ, "Bởi vì tiền cát xê của diễn viên khá cao sao? Cũng bình thường mà, tớ cũng không phải quá thiếu tiền".
Hà Trú: ...
Hà Trú: "Bởi vì bạn của cậu hay những thần tượng khác, rất nhiều người đều đi đóng phim, bọn họ phát triển cũng rất khá".
Hắn cũng từng nhìn thấy câu nói con đường cuối trong kiếp sống của thần tượng là chuyển đi đóng phim.
Hà Trú hỏi: "Cậu chưa từng suy xét xét tới hướng đi này sao?".
Giang Diệp nhìn hắn, bỗng cười, "Vậy sao cậu không đi làm idol?".
Hà Trú ngơ ra, nháy mắt hiểu rõ ý của cô.
"Thực ra cũng không phải không được", Giang Diệp nói, "Nhưng tớ chỉ đơn giản là không muốn.
Tớ không phải xuất thân chính quy, cũng không có hứng thú mấy với việc diễn xuất".
Cô nói đùa, "Cho nên tớ cảm thấy, tớ không nên đi gây rắc rối cho thị trường phim ảnh làm gì"
Trình Chân và Cố Cẩm vẫn hay nói chuyện với cô, bình thường cũng sẽ nói qua về những chuyện thú vị khi đóng phim.
Thỉnh thoảng cô cũng sẽ tới thăm ban hai người họ, hiểu biết thêm về phim trường mình chưa từng gặp qua, cảm thấy họ hình như cũng khá vui vẻ.
Nhưng so với phim trường ồn ào, cô vẫn thích phòng tập yên tĩnh và sân khấu với ánh đèn sáng choang hơn.
Công ty cũng từng thảo luận với cô về việc đóng phim nhưng Giang Diệp nói, không cần.
Cô hy vọng hình tượng của mình trong mắt người xem luôn luôn là Giang Diệp tỏa sáng lấp lánh trên sân khấu.
Vậy là đủ rồi.
....
Hai ngày sau, trời cũng trong xanh trở lại.
Tâm trạng của Giang Diệp tốt hơn không ít.
Thực ra cái cần nghĩ cô cũng đã nghĩ xong nhưng đã xin nghỉ rồi thì bây giờ cô cũng chưa muốn về nước.
Hiếm có mà.
Hà Trú hỏi cô: "Sau muốn tới đâu?".
"Đi cũng đi rồi thì phải chơi cái gì kích thích một tí", Giang Diệp tính tính, "Phải đi tàu lượn siêu tốc, cũng phải vận động mạo hiểm, leo núi này, nhảy bungee này, nhảy dù này gì đó đó tất cả thử hết một lượt".
Hà Trú: ...
Giang Diệp chớp chớp mắt, nhìn hắn, "Cậu sợ à?".
Hà Trú: ...
Hà Trú nghe xong da đầu tê cả mảng.
Nhưng vì để Giang Diệp vui vẻ, hắn cắn môi nói, "Không