Giang Diệp đàn lại bài hát này ba lần.
Cuối cùng cô buông tay, thở dài, "Khó quá".
Cô lại chớp chớp mắt, nhìn Hà Trú, trông rất đáng thương, "Tớ ngốc quá rồi, thầy Hà cảm thấy tớ còn cứu được không?".
"Ngốc chỗ nào? Đàn khá lắm", trong giọng Hà Trú có ý cười, "Ít nhất tác giả của bài này cảm thấy rất hài lòng".
Giang Diệp cười, lộ ra đôi răng thỏ, "Vậy cảm ơn tác giả đã công nhận.
Nhưng thực sự là đã lâu rồi tớ chưa đàn, ngượng tay.
Đánh một lát lại thấy đau".
Cô nói xong định trả lại đàn cho Hà Trú thì bị hắn kéo tay trước.
Tim Giang Diệp lại bất thình lình đập nhanh hơn.
Hà Trú thổi thổi tay cô, lại xoa xoa đầu ngón tay, giọng rất thản nhiên, "Đúng là có một chút.
Cần nghỉ ngơi một lát không?".
Giang Diệp thở dốc, tim đập nhanh tới độ chính cô cũng có thể nghe thấy được.
Những năm gần đây, là bạn bè khác giới, Hà Trú tạo cho cô cảm giác rất thoải mái.
Nhưng lần này, bọn họ rời xa thế tục ồn ào chạy tới nước ngoài, có một tiếng nói vang lên từ đáy lòng cô, vậy nếu làm khác đi thì sao?
Cậu có từng nghĩ tới, các cậu còn có khả năng phát triển khác không?
"..."
"Không được, không làm".
Giang Diệp đột nhiên rụt tay như bị điện giật, lại len lén sờ qua chỗ Hà Trú vừa xoa.
Cô nhìn ánh hoàng hôn trầm mình ở đằng Tây, nhanh chóng lấy cớ, "Mặt trời xuống núi rồi, chúng ta trở về thôi".
...
Trên đường về, Giang Diệp chẳng nén nổi đi nhìn trộm Hà Trú.
Nhìn lén một giây lại quay đầu.
Được khoảng năm giây, lại bất giác nhìn hắn lần nữa.
Hà Trú: "Làm sao thế?".
Giang Diệp cảm thấy như bị bắt quả tang tại trận, phủ nhận theo bản năng, "Không có gì, tớ chỉ muốn đếm xem cậu có bao nhiêu sợi tóc thôi".
Hà Trú: ?
Giang Diệp nhịn xuống không nhìn Hà trú nữa.
Cô thực ra còn chưa xác định được cảm giác này là gì cho nên dẫu mơ hồ cảm thấy bản thân đã động lòng, cô cũng không dám nói thẳng luôn.
Cũng may còn nhiều thời gian, bọn họ còn hơn một tháng.
Giang Diệp cảm thấy bản thân có thể chờ một chút, kiểm tra lại xem cảm giác này tới cùng là cái gì.
...
Bọn họ ở trấn nhỏ hẻo lánh này ba hôm, cứ đi bộ dạo quanh, cuối cùng lại quay lại thành phố.
Giang Diệp vẫn nhớ mãi không quên công viên giải trí.
Thực ra trước đó, lúc quay show nhóm không phải chưa đi qua nhưng lần đó bọn họ bao hết cả công viên giải trí, cảm giác không giống nhau.
Mà cô cũng phải chú ý hình ảnh trước công chúng – bao gồm lúc ngồi tàu lượn siêu tốc phải quản lý hình tượng, nhìn chung cũng chẳng được tận hứng cho lắm.
Nhưng Hà Trú lại nói: "Quá nguy hiểm".
Tuy rằng ở đây không có ai quen bọn họ nhưng dù sao số lượng người Hoa ở các nơi ngày càng nhiều, chưa biết chừng là có thể gặp được mấy fans nước ngoài của Giang Diệp.
Giang Diệp nghe vậy buồn bực giấu mặt trong chiếc khăn choàng cổ.
Sau một lúc lâu, cô lại giơ tay, kéo kéo góc áo của Hà Trú, nhìn hắn chớp chớp mắt.
Cô rõ là chưa nói một câu nhưng chỉ dùng một ánh mắt để làm nũng.
Hà Trú: ...
Hà Trú cảm thấy nơi nào đó trong trái tim mình bỗng sụp mất một khối.
Hắn nuốt hết chữ xuống, hỏi Giang Diệp, "Muốn đi thật sao?".
Giang Diệp gật đầu, mắt cũng sáng lên.
"Vậy đi thôi", Hà Trú kéo khăn quàng cổ cho cô, cười, "Tớ võ trang toàn thân cho cậu".
May mà bây giờ là tháng mười hai, đã vào đông, Giang Diệp dù có đội mũ, khẩu trang, khăn quàng đi trên đường cũng chẳng thấy rõ được.
Cô cuối cùng cũng có thể giống như người thường, mua vé, ngồi ở đầu trong các trò chơi, chọn lựa xem bản thân muốn chơi cái nào trước mà không phải là suy xét vì hiệu quả của chương trình mà chọn trò chơi.
Giang Diệp hỏi Hà Trú: "Cậu sợ độ cao không?".
Hà Trú: ...
Hà Trú khẽ cắn môi, đã chuẩn bị sẵn tâm lý cô mời mình đi chơi tàu lượn siêu tốc, lại nghe cô nói, "Chúng ta ngồi vòng quay bánh xe đi?".
...
"Vì sao lại muốn ngồi vòng quay bánh xe?".
Giang Diệp ngồi đối diện với Hà Trú, bỏ khẩu trang của mình ra, cười cười nói, "Bởi vì chỉ có ở đây, tớ mới có thể hít thở một bầu không khí mới mẻ".
"...!À, nhưng hình như cũng chẳng mới là bao".
"Thôi, kệ đi".
Quan trọng hơn là cảnh đêm của thành phố nhìn từ đây xuống rất đẹp.
Giang Diệp có hơi tiếc: "Nếu Giáng Sinh tới đây thì tốt biết bao".
Vào lễ Giáng Sinh, cảnh đêm của công viên giải trí chắc chắn còn đẹp hơn.
Hà Trú ừ một tiếng, sau nói, "Nếu cậu thích, Giáng Sinh lại tới với cậu".
Giang Diệp định nói gì, nghĩ nghĩ lại nuốt lại nửa câu.
Kỳ nghỉ dài hạn của cô cũng tới tầm đó là kết thúc.
Hơn nữa, hoạt động cuối năm nhiều, chờ tới lúc Giáng Sinh, thể nào cô cũng phải trở về.
Khoảng thời gian này hệt như một giấc mơ vậy.
Nghĩ tới lúc phải quay về với thực tại, Giang Diệp bỗng có hơi buồn bực.
Vòng quay lên tới nơi cao nhất.
Những ngọn đèn xa xa sáng lộng lẫy.
Giang Diệp nhìn bên ngoài hồi lâu, quay đầu định nói gì với Hà Trú mới phát hiện Hà Trú đang nhìn cô.
Trong khoảng khắc tầm mắt giao nhau ấy, phản ứng đầu tiên của hai người họ là xoay đi.
Bọn họ không nói gì nhưng bầu không khí hường phấn này lại chậm rãi khuếch tán trong đây.
Giang Diệp lại kéo khăn quàng cổ lên, che đi đôi tai đang nóng rực của mình.
Cảm nắng hình như là chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt.
Khoảnh khắc bên nhau khi trời mưa, khoảng khắc cầm tay nhau đánh đàn, cũng là khoảnh khắc nhìn nhau trong vòng quay.
Giang Diệp tới phút này bỗng ý thức được.
Bản thân hình như thực sự rất thích anh ấy.
Thích chỉ trong phút chốc cũng được, thích lâu dài cũng được.
Ít nhất tình cảm của bây giờ là thật lòng.
Chờ tới khi đi hết một vòng, Giang Diệp mới hít vào một hơi rồi lại đeo khẩu trang lên.
Cô làm bộ như chẳng có việc gì nói, "Cậu có cảm thấy hai đứa mình như thế rất giống một cặp không?".
Hà Trú: "Cái gì?".
"...!Không nghe được thì thôi"
Hà Trú kéo cô lại gần, rất nghiêm túc nói, "Nói lại lần nữa".
"...!Chỉ nói là nếu bây giờ chúng ta bị cánh báo chí tóm được, có thể gây nên sóng to gió lớn ở giới giải trí không?".
Giang Diệp khụ một tiếng, "Tớ có thể bị cho rằng trong khoảng thời gian biến mất này là tới nước ngoài yêu đương không?"
Hà Trú: "...!Sẽ không bị chụp được".
Hắn dừng một chút, vậy mà nghiêm túc nhớ tới cách giải quyết nguy cơ, "Hơn nữa, dù cho bị chụp được thật, công ty cũng sẽ làm sáng tỏ trước.
Ví dụ như chúng ta chỉ đi công tác, công viên trò chơi là một cảnh trong MV...".
Giang Diệp: ...
Giang Diệp trợn mắt trong âm thầm, "Được".
Đúng là cái đồ đầu gỗ chẳng hiểu gì cả.
Giang Diệp đi mấy bước lại nghĩ, thực ra cảm xúc của Hà Trú với cô cứ chẳng nóng chẳng lạnh như thế.
Cô chỉ tùy ý nhắc tới chuyện này, với hắn lại có hơi đường đột.
Nếu cậu ấy không thích mình thì sao?
Nếu cậu ấy còn đang thích cô gái tám năm trước thì sao?
Người như Hà Trú, tình cảm gì cũng chôn ở đáy lòng, lúc nói chuyện hồi còn nhỏ với cô, kể cả mấy chuyện lặt vặt cô không còn nhớ ra hắn còn nhớ rõ ràng, có thể nói là người trọng tình cảm.
Nếu hắn đã có người trong lòng nhiều năm như vậy, hình như cũng có thể giải thích được vì sao đã nhiều năm rồi không thấy hắn thích ai.
Hà Trú: "Làm sao thế?".
Giang Diệp buồn bực thở ra một hơi, làm khẩu trang phồng lên.
"Không sao cả".
"...!Không phải lừa nhau", Hà Trú nói, "Trạng thái này của cậu rõ là có chuyện".
Hắn bước lên một bước, đứng trước mặt Giang Diệp, khom người, nghiêm túc nhìn vào mắt cô.
Giang Diệp bị hắn dọa, vội vàng lấy cớ, "...!Chỉ là mới xuống từ vòng quay, di chứng của sợ độ cao cậu hiểu không?".
Hà Trú: "Không đúng".
Giang Diệp: "Trời quá lạnh, tớ lạnh tới độ chẳng nghĩ được gì rồi, chúng ta vẫn nên nhanh đi...".
"Vẫn không phải"
Hà Trú mím môi, sau đó dịu dàng hỏi cô, "Cậu có phải không vui hay không?".
Giang Diệp ngẩn ra.
Họng cô khản đặc lại, sau đó lắc đầu, "...!Không có".
Hà Trú nhìn cô một lúc, đột nhiên rời đi.
Lúc sau cầm theo một cây kẹo bông gòn trở về.
Giang Diệp: ...
Giang Diệp bị chọc cho cười, "Cậu dỗ trẻ con đấy à?"
Hà Trú rất tự nhiên nói, "Cậu không phải là trẻ con à?"
Giang Diệp: "...!Làm ơn đi anh zai, em cũng 28 rồi".
Hà Trú lại vỗ vỗ đầu cô, "Dù cho 28 cũng nhỏ hơn tớ, trong mắt tớ cậu vẫn