Hà Trú luôn cất giữ đồ đạc của bản thân rất cẩn thận.
Dù là bản nháp, hắn cũng để ngăn nắp gọn gàng, thậm chí góc dưới bên phải còn rất cẩn thận ghi lại thời gian.
Giang Diệp còn thấy được bản nhạc từ mười năm trước – kể cả lúc ấy, cô và Hà Trú còn chưa gặp lại nhau, trên bản nháp của hắn đã bắt đầu xuất hiện tên của cô.
Còn không chỉ là một hai cái.
Là mấy chuỗi.
Xuất hiện chẳng có quy luật gì trong lời hắn viết, có vẻ có hơi bất ngờ.
Đầu óc Giang Diệp đang tê rần.
Tay Hà Trú giơ ra muốn ngăn cản đứng hồi lâu, cuối cùng đành buông xuống.
Hắn nghĩ nghĩ, vẫn muốn cứu vớt tình hình: "Tớ..."
"Cậu tạm thời đừng nói chuyện", Giang Diệp ngắt lời hắn, "Để tớ nghĩ lại đã"
Đầu cô giờ hơi loạn nhưng cô không ngốc, tình huống như này sao cũng nên có phản ứng đáp lại.
Hà Trú là một nhà soạn nhạc, hắn viết nhạc nhiều năm như vậy, lúc chuẩn bị bản thảo, vô tình hay cố ý đều sẽ viết tên cô ra, vậy chứng minh được điều gì?
Cô là nguồn cảm hứng của hắn.
Giang Diệp nhặt từng tờ một, cũng xem từng tờ một.
Cuối cùng cô nhìn thấy tờ Hà Trú viết sớm nhất, vòng loại đầu tiên của 《Nhà soạn nhạc tài ba》, cuối cùng trở thành bài hát đầu tiên trong album của cô.
Cũng chính là bài hát kể về chuyện yêu thầm.
Mặt trái của bản thảo lại rất ngắn gọn, chỉ có mấy chữ.
- Cho cô gái của tôi, Giang Diệp.
Giang Diệp đứng dậy.
Cô nhìn Hà Trú, hỏi, "Tớ chắc là không hiểu sai chứ?"
Lúc này, trong đầu Giang Diệp loạn thành một đoàn, không ngừng hiện lên vô số khoảnh khắc cô ở chung với Hà Trú.
Vì sao cô lại không phát hiện sớm hơn chứ?
Cô thậm chí còn từng chửi thầm trong lòng rằng cái người nọ sao lại ngốc tới mức không nhìn ra Hà Trú thích cô ấy?
Hóa ra người nọ là cô à?
"..."
Hà Trú hình như đầu hàng với cô rồi.
Hắn không được tự nhiên lắm gật đầu, "Cậu phát hiện ra rồi".
Cảm xúc trong lòng Giang Diệp rối bời bời.
Sau cùng, cô khẽ hỏi: "Cậu thích tớ, vì sao không cho tớ biết?"
Giang Diệp nói xong câu đó bèn nhớ tới câu hỏi lần trước cô hỏi Hà Trú ở công viên giải trí.
Bây giờ ngẫm lại cái gì cũng ứng với cô.
Giang Diệp: ...
Khó trách lúc Hà Trú trả lời cô lại cứ muốn cười.
Không phải chứ, hắn biết giấu quá đấy.
Đã nhiều năm như vậy, thậm chí ngay cả lúc cô hiểu lầm hắn thích người khác, hắn cũng không giải thích với cô?
"Lúc anh mới gặp em, em còn đang làm thần tượng.
Khi được phỏng vấn, em từng nói khi làm idol, em tuyệt đối sẽ không yêu đương.
Anh không muốn quấy rầy em", Hà Trú nói.
"Vậy sau thì sao?"
"Anh nói rồi", Hà Trú bất đắc dĩ cười, "Anh sợ nói với em rồi, chúng ta chẳng thể làm bạn được".
Bây giờ hắn cũng sợ, sợ Giang Diệp hỏi xong liền gật đầu với hắn nói, chúng ta đúng là không thể tiếp tục làm bạn nữa rồi nhanh chóng xách hành lý chạy trốn.
Giang Diệp lật từng tờ nháp trong tay.
Là người bạn nhiều năm của cô.
Cũng là người viết cho cô rất nhiều bài hát.
Là người yêu thầm cô lâu như vậy nhưng lại chưa từng nói một chữ nào.
Cho tới bây giờ, vì sợ cô còn việc gánh vác nên không thổ lộ với cô.
Giang Diệp: "Nếu em không hỏi, có phải anh định cả đời này cũng chẳng nói đúng không?"
Hà Trú chẳng nói gì.
Giang Diệp im lặng một chút, "Bây giờ em cho anh cơ hội này"
Hà Trú ngước mắt lên nhìn cô.
Hốc mắt Giang Diệp cay cay nhưng khóe miệng lại cứ cong dần lên, "Nói với em một lần sau đó em sẽ suy xét".
Hà Trú hơi hơi ngơ ra, bất động tại chỗ vài giây sau mới bước tới.
"...! Nói thật, trước giờ anh chưa từng nghĩ sẽ ở trong hoàn cảnh này.
Anh vốn cho rằng, dù cho anh nói, cũng sẽ chọn một thời điểm thích hợp, sau khi anh chuẩn bị đủ đầy rồi mới nói cho em biết".
Giang Diệp vừa kiên nhẫn vừa cười nói, "Tỏ tình thì phải nói trọng tâm".
"Được thôi.
Em biết đấy, anh chẳng biết nói lời đường mật gì.
Nhưng những lời này anh đã muốn nói với em rất lâu rồi", Hà Trú nghiêm túc nhìn cô, nói, "Giang Diệp, anh thích em.
Từ rất lâu rất lâu về trước, ngay cả khi chính anh còn chẳng ý thức được đó là thích, lại rất lâu rất lâu về sau, ngay cả khi chính anh cũng chưa biết được thích là như nào cũng đã thích em rồi"
Khóe miệng Giang Diệp cứ nhếch dần lên nhưng cô lại cảm thấy có hơi muốn khóc.
Cô ôm tập nháp, mắt hồng hồng ngẩng đầu nhìn Hà Trú, nói, "...!Yêu đương với em có thể sẽ hơi phiền phức đấy".
Hà Trú: "Hửm?"
"Anh sẽ luôn bị cánh báo chí để ý.
Cũng có thể bị fans của em mắng.
Thậm chí còn bị fans cuồng của em quấy rầy.
Anh sẽ bị cư dân mạng bàn tàn, đào ra quá khứ của hai chúng ta, mỗi một bức ảnh đều sẽ bị soi mói hết cỡ, từ đó sẽ dính chặt với tên của em"
Giang Diệp: "Anh thực sự đã nghĩ kỹ rồi sao?"
Hà Trú bỗng cười sau đó hỏi lại cô, "Vậy em nghĩ kỹ chưa?"
Giang Diệp nao nao.
"Việc thích em anh nghĩ mất mười mấy năm nhưng em thì sao? Anh không cần em phải miễn cưỡng ở cạnh anh do cảm động hay là không muốn mất đi người bạn như anh.
Dù cho em có quyết định như nào, anh đều có thể chấp nhận..."
Những lời này hắn còn chưa nói xong đã bị Giang Diệp chen ngang.
"Em là người không phân biệt được thể nào là cảm động và tình yêu à?"
Giang Diệp chọc chọc bả vai hắn, có hơi tức giận.
"Làm ơn đi, người thích em trên thế giới này nhiều lắm, em sao không đi yêu đương với tất cả các fans chứ!"
Cô nói xong câu đó nhìn thấy nét mặt cười như không cười của hắn mới hiểu được ý của hắn.
"...! Thích anh", Giang Diệp dùng giọng chắc nịch, "Rất thích anh.
Trước khi phát hiện ra việc anh thích em, em đã bắt đầu thầm thích anh rồi cho nên anh không cần lo lắng".
Hà Trú thích cô mười năm, đối với sự đáp lại đột nhiên của cô, thấy lo lắng là bình thường.
Cô cũng dư sức để anh có cảm giác an toàn.
"Có thể là bây giờ em còn chưa thích anh nhiều như anh thích em", Giang Diệp ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn hắn, "Nhưng sau này thời gian còn dài, em nhất định sẽ chậm rãi đuổi theo anh".
...
Bọn họ chuyển đổi thân phận từ bạn bè thành người yêu chỉ mất chưa đầy hai phút.
Nhưng thay đổi hình thức ở chung như nào, Giang Diệp lại bắt đầu thấy đau đầu.
"Nói trước nhé", Giang Diệp nói, "Em không có kinh nghiệm yêu đương.
Cho nên nếu em có chỗ nào làm chưa tốt, anh có thể nói với em".
"Không sao cả", Hà Trú nói, "Anh cũng không có".
Giang Diệp tỏ vẻ không tin, "Không thể nào, không có kinh nghiệm yêu sớm thì cuộc đời còn gọi gì là cuộc đời nữa?"
Hà Trú nhìn cô: "Em thì có?"
Giang Diệp tức thì cạn lời.
Sau một lúc lâu, cô thở dài, "Em khác mà, mười sáu tuổi em đã tới Hàn Quốc làm thực tập sinh rồi.
Ngay cả muốn có yêu cũng phải có cơ hội đã chứ?"
Hà Trú nghe vậy bỗng cười một tiếng.
"Nói như thế, năm mười tuổi chúng mình chia tay nhau.
Ngay cả muốn tình chớm nở cũng tính tới đối tượng này chứ?"
Giang Diệp: ?
Giang Diệp phát hiện lúc Hà Trú không tỏ vẻ gì mà nói những câu này, đúng là khiến người khác rung động nhưng cùng lúc ấy, cô cũng có chút thấy buồn thay cho hắn.
Nếu là cô, tuyệt đối sẽ chẳng kiên trì thích một người lâu như vậy.
Quá khó khăn.
Nếu Hà Trú chẳng vì cô bước nhiều bước như vậy, có lẽ bọn họ đã sớm lướt qua nhau giữa biển người mênh mông.
Giang Diệp nghĩ nghĩ, vươn tay về phía Hà Trú.
Sống lưng Hà Trú tức thì cứng đờ.
Giang Diệp chậm rãi, duỗi từng ngón tay một.
Ngón tay Hà Trú rất dài, khớp xương cũng rất đẹp nhưng vì đánh đàn nhiều năm cho nên lòng bàn tay có vết chai mỏng.
Cô nhịn không được đè xuống, lại nhẹ nhàng xoa tay, cuối cùng mới đan mười ngón tay vào với bạn trai nhà mình.
"Tuy em không biết như nào