Ngày công bố kết quả cuối cùng của vụ án Cao Mộng Hà, Lâm Liên Kiều không khỏi ngỡ ngàng khi nghe tin đó chỉ là một vụ tự sát.
Ngồi ăn sáng cùng cha, cô không ngừng bàn luận về chuyện này, nhưng cha cô lại quá niệm tình xưa nên muốn bỏ qua tất cả để người chết được an nghỉ.
Cô thấy thế cũng chỉ biết gật đầu cho qua.
Nhưng mọi chuyện có vẻ sẽ không dừng lại ở đây, Cao Mộng Hà chết rồi nhưng còn Lâm Diễm Tinh, cô ta tham lam, mưu mô và xảo quyệt hơn mẹ của cô gấp nhiều lần, chắc chắn cô ta không bao giờ cam chịu rơi vào cảnh bần hàn.
.
Truyện Khoa Huyễn
Vừa nghĩ đến âm binh, âm binh lại hiển linh ngay lập tức.
Tiếng huyên náo vang vẳng lên từ ngoài cổng, giọng của Lâm Diễm Tinh càng lúc càng rõ hơn.
"Để cha ra xem có chuyện gì?"
"Con cũng đi cùng cha."
Hai người để lại bữa sáng mới vừa chỉ ăn được một nửa liền đi ra phòng khách.
Cảnh tượng trước mắt là Lâm Diễm Tinh đang kỳ kèo với người làm để được vào trong nhà.
"Lâm tiểu thư đã dặn, cô không còn là người Lâm gia nữa nên không được tùy tiện xông vào."
"Tôi cứ vào đấy, cha và mẹ tôi chưa có giấy ly hôn thì tôi vẫn là tiểu thư Lâm gia, bà không có quyền gì mà cản tôi hết.
Tránh ra."
"Không tránh đấy, muốn vào thì bước qua xác bà già này đi."
Hai người cự cãi qua lại ngay trước cửa nhà huyên náo hệt như cái chợ, Lâm Nghị vốn ghét ồn ào liền lên tiếng bảo dừng, Lâm Diễm Tinh lúc này mới dừng ngay trò làm loạn.
"Chị Lý, để nó vào trong đi."
Có lời của Lâm Nghị, bà Lý mới thôi ngăn cản cô ta.
Thấy Lâm Nghị đi đến bộ sofa ngồi, cô ta cũng chạy sấn sổ ngay đến, khụy gối xuống bên cạnh ghế ngồi của ông rồi làm ra vẻ mặt tội nghiệp đáng thương.
"Cha, hôm nay là ngày chôn cất của mẹ, cha hãy đến tiễn biệt bà ấy đi cha.
Không lẽ đến khi mẹ con mất rồi, cha cũng không hết giận bà ấy sao?"
Lâm Nghị trừng mắt nhìn Lâm Diễm Tinh, thấy nước mắt của cô ta rơi lả chả, giọng nghẹn ứ, mà ông bây giờ cũng không phân biệt được là thật hay là giả nữa.
Chuyện Cao Mộng Hà lúc còn sống đã cho người bắt cóc ông, để ép ông ký giấy giao lại toàn bộ tài sản cho Lâm Diễm Tinh, thì chắc chắn cô ta cũng không tránh có liên can.
Mọi việc cũng may là không thành, tuy là bây giờ ông đã không còn giận chuyện đấy nữa, nhưng cảm tình và lòng tin thì đã không còn nữa rồi.
Gương mặt Lâm Nghị đối với Lâm Diễm Tinh không một chút cảm xúc, lạnh lẽo như băng giá ở hai miền cực của trái đất.
"Lâm Diễm Tinh, chẳng phải trước đó ta đã nói mẹ con cô và nhà họ Lâm cắt đứt rồi sao? Nếu cô phủ nhận vì ta và bà ta chưa có giấy ly hôn thì cô nên đi học thêm luật pháp để mở mang đầu óc rồi.
Người chồng có quyền bỏ vợ khi người vợ làm việc bất nghĩa với chồng.
Còn việc bất nghĩa đó là gì, ta nghĩ cô biết rõ hơn ai hết, đúng không?"
"Không lẽ… ông ấy nói đến việc bắt cóc? Không phải bọn bắt cóc nhận tiền xong rồi ôm tiền bỏ chạy, mà là làm việc không thành ư?"
Xung quanh Lâm Diễm Tinh như có âm thanh sấm rờn làm cô ta choáng váng hết cả đầu óc.
Vốn định đến đây lấy lòng thương cảm của Lâm Nghị mà xin xỏ trở về làm tiểu thư Lâm gia, cô ta không ngờ rằng hiện tại chính cô ta đang là người bị nắm thóp.
"Không, việc liên hệ bọn bắt cóc là do mẹ làm, bọn chúng không biết mình, nên chắc chắn bây giờ có bị báo án đi chăng nữa, thì cũng không ai có chứng cớ gì để bắt mình cả."
Một suy nghĩ vụt sáng qua trong đầu khiến Lâm Diễm Tinh bất chợt lấy lại tinh thần.
Nhưng cô ta cũng không cố giả vờ nữa để làm gì, vì dù sao cô ta cũng đã không thể trở về cái nhà này được nữa rồi.
Cô ta đứng dậy, hất mặt lên nhìn Lâm Nghị và Lâm Liên Kiều bằng một con mắt khác với thái độ vênh váo.
"Được rồi, tôi khóc nhiều đến như vậy mà cũng không làm ông mềm lòng được, đúng là uổng công mà."
Lâm Nghị đã lườn trước được việc Lâm Diễm Tinh có ngày sẽ trở mặt nên ông không mấy bất ngờ.
Lâm Liên Kiều cũng thế, cô là người nhìn ra bộ mặt thật của cô ta sớm nhất nên cô đã quen rồi.
Lâm Nghị tính cách thẳng thắn liền vào thẳng vấn đề.
"Muốn gì cứ nói thẳng đừng vòng