Mặc kệ Lâm Diễm Tinh la hét, Lâm Nghị vẫn đi vào trong vì còn ở lại lâu chắc ông lại lên cơn tăng huyết áp vì cô ta mất.
Ông cũng tin tưởng Lâm Liên Kiều sẽ xử lý thỏa đáng chuyện còn lại.
"Lâm Nghị, ông đứng lại đó… a."
Lâm Diễm Tinh không nhẫn nại được nữa mà định xông lên, nhưng bước đầu tiên còn chưa chạm đất thì đã bị Lâm Liên Kiều dùng một tay bóp chặt lấy cằm của cô ta.
Bàn tay cô gồng siết, từng móng tay cũng cắm vào mặt cô ta khiến cô ta đau đến nhăn nhó.
Khuôn miệng bị bóp lại méo mó chỉ có thể cố gắng ú ớ chứ không thốt lên được một từ nào trọn vẹn.
Lâm Liên Kiều chợt hạ giọng khinh bỉ mà cảnh cáo cô ta.
"Lâm Diễm Tinh, cô ở Lâm gia thì phải nói chuyện cho khách sáo một chút.
Cha tôi còn niệm tình nên mới cho cô tiền, đổi lại là tôi thì có một xu tôi cũng thà ném xuống cống rãnh cũng không cho loại người dơ bẩn như cô."
Bị cô đem ra so sánh với cống rãnh hôi thối, Lâm Diễm Tinh tức nghẹn mà càng cố vùng vẫy để thoát ra.
Biết được ý định đó của cô ta mà tay cô càng siết chặt, tựa như làm cho xương hàm của cô ta sắp gãy vụn.
Nhìn cô ta đau nhói giãy nảy như cá mắc cạn, cô hả dạ vô cùng, không ngăn được sự hân hoan trên gương mặt.
Cô vừa cười vừa hả hê chế nhạo.
"Tôi nói cho cô biết Lâm Diễm Tinh, một chiếc bánh bao chỉ có mười đồng, mỗi ngày cô chỉ cần ăn ba chiếc, thì số tiền còn lại...!cô có thể tiết kiệm dùng để mua quan tài cho chính mình đấy."
Dứt câu, Lâm Liên Kiều hất mạnh cằm của cô ta ra không thương tiếc, làm cô ta bật ngửa ngã sõng soài xuống nền nhà.
Lâm Liên Kiều chỉ tiếc, nơi này không phải là nhà ngục, nếu không thì Lâm Diễm Tinh đã phải tái hiện lại cảnh ngộ thê thảm của cô ở kiếp trước rồi.
Cô không sao quên được thời khắc đó, mỗi ngày mỗi ngày cô đều muốn cô ta phải trả giá.
Lâm Diễm Tinh ôm hận trong lòng, cô ta vừa thoát khỏi khống chế của cô, đã ngay tức khắc đứng bật dậy, ánh mắt nhìn cô như phát ra tia lửa muốn thiêu đốt cô thành tro bụi.
Ý chí muốn nhào tới cắn xé cô ra, nhưng gương mặt đau đớn khiến cô ta chùn bước.
Nơi này là Lâm gia, xung quanh Lâm Liên Kiều đều là người bảo vệ cô, còn cô ta chỉ có một mình, căn bản không thể nào xoay sở được nếu cô ta bị nhiều người tấn công cùng một lúc.
"Mình phải an toàn rời khỏi đây, rồi sẽ có một ngày mình phất lên rồi về đây trả thù.
Tất cả đám người Lâm gia này phải quỳ rạp dưới chân mình."
Lâm Diễm Tinh vừa nghĩ, bàn tay run lên nắm chặt đè nén nỗi hận.
Ánh mắt cô ta trợn lớn nhìn từng người, từng người một ở đây như muốn ghi thù, có bà Lý, có mấy người làm và có cả Lâm Liên Kiều.
"Lâm Liên Kiều, tôi sẽ ghi nhớ nỗi nhục nhã ngày hôm nay, về sau nhất định bắt cô trả gấp trăm nghìn lần.
Hãy nhớ lấy, Lâm Diễm Tinh này sẽ quay trở lại."
Giọng nói khí thế như anh hùng, chỉ tay điểm mặt từng người một, nhưng tác phong lại gấp rút bỏ chạy hèn nhát như tiểu nhân.
Nhìn cô ta rời đi, Lâm Liên Kiều chỉ đứng khoanh tay, tuy vui vì trừng trị được cô ta, nhưng cô ta vẫn còn có thể tự tại như thế, thì kế hoạch báo thù của cô sau này vẫn còn tiếp tục.
"Lâm Diễm Tinh, cô cứ chờ xem, không biết ai mới đang báo thù ai đâu."
…
Tối đến, Lâm Diễm Tinh cứ thập thò bí mật đi vào trong một con hẻm vắng, lén lút đi gặp một người thần bí đã đứng sẵn đợi cô ta.
Cô ta vừa đến nơi, miệng chưa kịp hé lấy một tiếng đã nhận ngay một cái tát tai đau điếng, đây đã là cái tát thứ ba cô ta nhận lấy trong ngày.
Nhưng khác với thái độ thách thức trợn trắng mắt lên với Lâm Liên Kiều hay với bà Lý, đối với người vừa tát cô ta, cô ta không dám biểu hiện lấy một chút thất lễ mà khúm núm đứng thu người lại một chỗ cúi đầu sợ hãi.
Người thần bí đứng trong bóng tối không nhìn rõ mặt, nhưng khi cất giọng lên thì đó là giọng của một người phụ nữ, cô ta thốt ra giọng rất uy quyền, có vẻ tức giận chê trách.
"Tôi bảo cô trở về Lâm gia để ở gần với Lâm Liên Kiều, tìm cách hạ bệ cô ta, vậy mà cô lại nhận tiền của bọn họ rồi cắt đứt quan hệ.
Xem ra cô cần tiền hơn cần mạng nhỉ?"
Gương mặt của Lâm Diễm Tinh ngay