Buổi tối ngày hôm đó, sau khi hôn lễ tổ chức xong, Tiêu Duật Hành phải đi nghỉ ngơi để truyền dịch vì huyết áp có dấu hiệu tăng cao, hơn nữa cả ngày hôm nay hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra, khiến đầu óc của ông ta bị xoay như chong chóng, dây thần kinh căng ra đau đến muốn bổ não, nên ông ta cũng chẳng còn hơi sức đâu mà tìm Lâm Diễm Tinh hỏi tội nữa.
Cô ta coi như thoát được hôm nay, nhưng ngày mai, ngày kia, khi Tiêu Duật Hành khỏe lại cô ta sẽ không sống yên trong cái nhà này.
Lúc Tiêu An lôi cô ta về phòng, cô ta mới tự mình nhốt trong phòng tắm để bình tâm lại, cô ta cũng nhận thức được việc cô ta làm hôm nay ảnh hưởng đến Tiêu gia như thế nào.
Cô ta muốn lấy Tiêu An là để có Tiêu gia làm chỗ dựa, Tiêu gia mà thất thế thì cô ta cũng không còn gì nữa.
Cô ta nghĩ đến lại tự vò đầu tự trách.
"Đáng ghét thật, cũng tại Lâm Liên Kiều khiến mình mất kiểm soát, cô ta biết mình mắc bẫy của cô ta chắc đang tự mãn lắm, hừ."
Lâm Diễm Tinh nhìn mình trong gương, bộ dạng giận dữ này thật khó coi, cô ta bắt đầu điều chỉnh lại cảm xúc, chỉnh trang lại y phục và đầu tóc.
"Càng giận càng mất khôn, mình phải bình tĩnh thì cô ta mới không thể đắc ý được nữa."
Lâm Diễm Tinh tự nói chuyện tự khuyên nhủ bản thân, gương mặt bỗng chốc trở lại vẻ tươi tỉnh.
Cô ta thay một bộ đồ ngủ phi bóng mỏng tênh, mở cửa bước ra khỏi phòng tắm và đi về phía giường ngủ.
Tiêu An cũng giống như cha của anh ta, quá mệt mỏi sau một cái đám cưới chỉ toàn rắc rối mà đi ngủ trước, mặc kệ đêm nay là đêm tân hôn đầu tiên của anh ta.
Lâm Diễm Tinh lại có ý định dỗ dành Tiêu An, cô ta trèo lên giường, dùng những động tác khiêu gợi sờ soạng khắp người anh ta để đánh thức anh ta dậy.
Cô ta còn hà hơi vào tai anh ta, áp sát vào mà nói.
"Chồng à dậy đi, đêm nay là đêm động phòng đó, đừng giận em nữa mà.
Chúng ta còn phải làm nhiệm vụ sinh con đó."
Tiêu An đang ngủ say mà cũng rất nhạy cảm, anh ta ngay lập tức giật mình ngồi bật dậy, việc đầu tiên là bắt lại bàn tay của Lâm Diễm Tinh đang có ý lần mò vào trong, anh ta có phần khó chịu.
"Cô đang định làm gì?"
Lâm Diễm Tinh nghĩ Tiêu An còn đang giận chuyện cô ta làm lúc sáng, nên cô ta liền sà vào lòng anh ta, nói giọng thùy mị để dỗ dành cho anh ta nguôi ngoai.
"Còn làm gì nữa chứ, đương nhiên là làm chuyện… vợ chồng rồi.
Anh đừng giận em nữa mà, ngày mai em sẽ đích thân đến nhà từng vị khách hôm nay để xin lỗi họ.
Sau này em cũng tuyệt đối không làm ra chuyện gì ảnh hưởng đến Tiêu gia chúng ta nữa đâu."
Đúng là chuyện sáng nay Tiêu An rất giận cô ta, nhưng hiện tại anh ta không khó chịu với cô ta vì việc này, mà là anh ta sợ cô ta thấy thứ kia bị mất của anh ta, đó là sự nhục nhã mà anh ta không muốn bất kỳ ai biết nữa.
Anh ta mặt dầm dề đẩy cô ta ra, lạnh nhạt nói.
"Hôm nay anh không muốn làm, đi ngủ sớm đi."
"Chồng à…"
Lâm Diễm Tinh vẫn uốn éo trước mặt Tiêu An, cô ta không tin anh ta không bị chết mê chết mệt, nhưng anh ta thực sự chẳng có một chút hứng thú nào, thái độ vẫn cực kỳ lạnh nhạt mà kéo chăn lại nằm xuống ngủ tiếp, đến nhìn cũng không có hứng.
"Đã nói là đi ngủ đi."
Lâm Diễm Tinh đã đánh hơi thấy được mùi kỳ lạ rồi, Tiêu An của trước đây không như thế.
Những lúc hẹn hò bí mật anh ta còn chủ động xin xỏ cô ta cho làm chuyện đó, giờ thì mỡ dâng tận đến miệng mèo lại bị từ chối phũ phàng.
"Tiêu An, không lẽ anh có người phụ nữ khác bên ngoài nên mới chán ghét em có phải không?"
Lâm Diễm Tinh giật chăn của anh ta ra tra hỏi, Tiêu An cảm thấy thật phiền phức, đến ngủ cũng không yên liền bật dậy trừng mắt đưa tay lên dọa đánh.
Nhưng bất chợt anh ta nghĩ lại, nếu anh ta đánh cô ta thế nào cô ta cũng làm lớn chuyện, rồi chuyện anh ta giờ chỉ là một tên đàn ông bất lực cũng bị phanh phui.
Nghĩ rồi anh ta nhanh chóng chuyển động tác tay thành giang ra ôm lấy cô ta, anh ta cố nhẫn nhịn mà nói lời dỗ ngọt.
"Anh làm gì có ai khác chứ, trước giờ chẳng phải anh luôn yêu một mình em sao? Chỉ là hôm nay anh mệt quá, muốn nghỉ ngơi thôi."
"Thật vậy sao?"
Tiêu An thầm thở dài rồi mới đáp một cách không tình nguyện.
"Thật, anh thề có trời đất chứng giám…"
"Được rồi, hôm nay em tin anh nên tha cho anh ngủ trước đó."
Rốt cuộc Lâm Diễm Tinh cũng chịu buông tha, nhưng Tiêu An vẫn miễn cưỡng ôm cô ta