Trọng Sinh Ta Bị Sở Quân Gia Độc Chiếm

46: Tiếng Hét Lúc Nửa Đêm


trước sau


Buổi tối ngày hôm đó, sau khi hôn lễ tổ chức xong, Tiêu Duật Hành phải đi nghỉ ngơi để truyền dịch vì huyết áp có dấu hiệu tăng cao, hơn nữa cả ngày hôm nay hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra, khiến đầu óc của ông ta bị xoay như chong chóng, dây thần kinh căng ra đau đến muốn bổ não, nên ông ta cũng chẳng còn hơi sức đâu mà tìm Lâm Diễm Tinh hỏi tội nữa.

Cô ta coi như thoát được hôm nay, nhưng ngày mai, ngày kia, khi Tiêu Duật Hành khỏe lại cô ta sẽ không sống yên trong cái nhà này.

Lúc Tiêu An lôi cô ta về phòng, cô ta mới tự mình nhốt trong phòng tắm để bình tâm lại, cô ta cũng nhận thức được việc cô ta làm hôm nay ảnh hưởng đến Tiêu gia như thế nào.

Cô ta muốn lấy Tiêu An là để có Tiêu gia làm chỗ dựa, Tiêu gia mà thất thế thì cô ta cũng không còn gì nữa.

Cô ta nghĩ đến lại tự vò đầu tự trách.

"Đáng ghét thật, cũng tại Lâm Liên Kiều khiến mình mất kiểm soát, cô ta biết mình mắc bẫy của cô ta chắc đang tự mãn lắm, hừ."
Lâm Diễm Tinh nhìn mình trong gương, bộ dạng giận dữ này thật khó coi, cô ta bắt đầu điều chỉnh lại cảm xúc, chỉnh trang lại y phục và đầu tóc.

"Càng giận càng mất khôn, mình phải bình tĩnh thì cô ta mới không thể đắc ý được nữa."
Lâm Diễm Tinh tự nói chuyện tự khuyên nhủ bản thân, gương mặt bỗng chốc trở lại vẻ tươi tỉnh.

Cô ta thay một bộ đồ ngủ phi bóng mỏng tênh, mở cửa bước ra khỏi phòng tắm và đi về phía giường ngủ.

Tiêu An cũng giống như cha của anh ta, quá mệt mỏi sau một cái đám cưới chỉ toàn rắc rối mà đi ngủ trước, mặc kệ đêm nay là đêm tân hôn đầu tiên của anh ta.

Lâm Diễm Tinh lại có ý định dỗ dành Tiêu An, cô ta trèo lên giường, dùng những động tác khiêu gợi sờ soạng khắp người anh ta để đánh thức anh ta dậy.

Cô ta còn hà hơi vào tai anh ta, áp sát vào mà nói.


"Chồng à dậy đi, đêm nay là đêm động phòng đó, đừng giận em nữa mà.

Chúng ta còn phải làm nhiệm vụ sinh con đó."
Tiêu An đang ngủ say mà cũng rất nhạy cảm, anh ta ngay lập tức giật mình ngồi bật dậy, việc đầu tiên là bắt lại bàn tay của Lâm Diễm Tinh đang có ý lần mò vào trong, anh ta có phần khó chịu.

"Cô đang định làm gì?"
Lâm Diễm Tinh nghĩ Tiêu An còn đang giận chuyện cô ta làm lúc sáng, nên cô ta liền sà vào lòng anh ta, nói giọng thùy mị để dỗ dành cho anh ta nguôi ngoai.

"Còn làm gì nữa chứ, đương nhiên là làm chuyện… vợ chồng rồi.

Anh đừng giận em nữa mà, ngày mai em sẽ đích thân đến nhà từng vị khách hôm nay để xin lỗi họ.

Sau này em cũng tuyệt đối không làm ra chuyện gì ảnh hưởng đến Tiêu gia chúng ta nữa đâu."
Đúng là chuyện sáng nay Tiêu An rất giận cô ta, nhưng hiện tại anh ta không khó chịu với cô ta vì việc này, mà là anh ta sợ cô ta thấy thứ kia bị mất của anh ta, đó là sự nhục nhã mà anh ta không muốn bất kỳ ai biết nữa.

Anh ta mặt dầm dề đẩy cô ta ra, lạnh nhạt nói.

"Hôm nay anh không muốn làm, đi ngủ sớm đi."
"Chồng à…"
Lâm Diễm Tinh vẫn uốn éo trước mặt Tiêu An, cô ta không tin anh ta không bị chết mê chết mệt, nhưng anh ta thực sự chẳng có một chút hứng thú nào, thái độ vẫn cực kỳ lạnh nhạt mà kéo chăn lại nằm xuống ngủ tiếp, đến nhìn cũng không có hứng.

"Đã nói là đi ngủ đi."
Lâm Diễm Tinh đã đánh hơi thấy được mùi kỳ lạ rồi, Tiêu An của trước đây không như thế.

Những lúc hẹn hò bí mật anh ta còn chủ động xin xỏ cô ta cho làm chuyện đó, giờ thì mỡ dâng tận đến miệng mèo lại bị từ chối phũ phàng.


"Tiêu An, không lẽ anh có người phụ nữ khác bên ngoài nên mới chán ghét em có phải không?"
Lâm Diễm Tinh giật chăn của anh ta ra tra hỏi, Tiêu An cảm thấy thật phiền phức, đến ngủ cũng không yên liền bật dậy trừng mắt đưa tay lên dọa đánh.

Nhưng bất chợt anh ta nghĩ lại, nếu anh ta đánh cô ta thế nào cô ta cũng làm lớn chuyện, rồi chuyện anh ta giờ chỉ là một tên đàn ông bất lực cũng bị phanh phui.

Nghĩ rồi anh ta nhanh chóng chuyển động tác tay thành giang ra ôm lấy cô ta, anh ta cố nhẫn nhịn mà nói lời dỗ ngọt.

"Anh làm gì có ai khác chứ, trước giờ chẳng phải anh luôn yêu một mình em sao? Chỉ là hôm nay anh mệt quá, muốn nghỉ ngơi thôi."
"Thật vậy sao?"
Tiêu An thầm thở dài rồi mới đáp một cách không tình nguyện.

"Thật, anh thề có trời đất chứng giám…"
"Được rồi, hôm nay em tin anh nên tha cho anh ngủ trước đó."
Rốt cuộc Lâm Diễm Tinh cũng chịu buông tha, nhưng Tiêu An vẫn miễn cưỡng ôm cô ta

ngủ để cô ta không không suy diễn nữa.

Ở nơi giữa thân, anh ta cố ý nằm né ra để tránh đụng chạm, tư thế nằm này đối với anh ta thật không thoải mái.

Nhưng một lúc sau, Tiêu An vẫn có thể ngủ say mà ngáy như heo, Lâm Diễm Tinh giống như đang chờ đến lúc này đến ngoi dậy vậy.

Cô ta nhóm người trườn lên, ngón trỏ nhẹ vuốt dọc theo sống mũi của anh ta, môi nhếch cười, đôi mắt nhíu lại trông rất gian tà.

"Tiêu An, tốt xấu gì thì đêm nay cũng là đêm động phòng, nếu anh không chủ động được thì để em phục vụ anh vậy, em sẽ khiến anh có một đêm khó quên.


Cái bụng này của em cũng đến lúc nên mang con của anh rồi, có như thế mới khiến cho Lâm Liên Kiều ghen tị với em đến phát điên, vì sao anh biết không? Vì em đang lên một kế hoạch biến cô ta trở thành độc phụ… không… thể… mang… thai…"
Lâm Diễm Tinh tự nói rồi tự cười một cách quỷ dị, âm mưu thâm độc mà cô ta chỉ mới vừa định hình trong đầu đã khiến cô ta vô cùng vui sướng khi nghĩ đến.

Nếu nó mà trở thành hiện thực, có thể cô ta sẽ mở tiệc ăn mừng suốt bảy ngày bảy đêm không chừng.

Sau một hồi nghĩ đến chuyện xấu xa để rồi thỏa mãn trong tưởng tượng, Lâm Diễm Tinh bắt đầu tiến hành chuyện chính sự.

Để tránh làm Tiêu An thức giấc khi chưa kịp làm gì, cô ta trực tiếp vào thẳng trọng tâm mà kéo tụt quần của anh ta xuống.

Khuôn mặt không những không hề ngại ngùng còn vô cùng háo hức.

"Chồng à em sẽ…"
Nét hào hứng ngay tức thì bị đông cứng, khuôn mặt Lâm Diễm Tinh bỗng chốc dần trở nên méo mó và không ngoài dự đoán thì chưa đến một giây sau, cô ta đột nhiên trông hoảng hốt mà miệng há gần bằng nửa khuôn mặt, cô ta hét lớn đến mức tường nhà kiên cố cũng phải rúng động.


Lúc này, Lâm Liên Kiều cứ trằn trọc ngủ chẳng được, suy nghĩ một hồi, cô liền chạy xuống phòng khách để gọi điện thoại.

Cô quay số gọi đến Sở Quân Huân.

Nhìn lên đồng hồ lúc này cũng gần mười một giờ đêm rồi, cô tuy đang gọi nhưng cũng không ngờ rằng anh lại bắt máy nhanh như vậy.

Chưa kịp để anh lên tiếng, cô như bị ai thúc ép vội nói.

"Sở Quân Huân, đột nhiên em nghe thấy tiếng hét."
"Sao vậy, ở đó có chuyện gì, anh lập tức qua ngay."
Anh vừa nghe cô nói xong, chưa gì lòng đã nóng như lửa đốt, định dập máy rồi đi ngay, nhưng giọng nói của cô nhanh chóng truyền qua làm anh khựng người.

"Là em nghe thấy tiếng hét của Lâm Diễm Tinh.


Em có thể cảm nhận được, haha."
Cô vừa nói, vừa cười hí hửng i hệt một đứa con nít hớn hở khi nhận được món quà mình thích.

Sở Quân Huân chẳng biết nói gì, nhưng cô không sao là anh yên tâm rồi.

Anh lại ngồi xuống, tiếp tục tiếp chuyện với cô qua điện thoại.

Đoán chắc rằng cô không ngủ được vì nghĩ ra cảnh tượng khó coi lúc Lâm Diễm Tinh phát hiện bí mật của Tiêu An, đêm khuya thanh vắng không biết nên tâm sự với ai nên mới gọi cho anh đây mà.

"Em là thuận phong nhĩ hay sao mà lại nghe được? Anh cấm em không được tưởng tượng mấy cảnh đó trong đầu đấy, nếu không đừng trách anh đến cho em cảm nhận trực tiếp."
Lâm Liên Kiều ngồi gác hai chân lên ghế, cô che miệng cười khẽ đáp.

"Anh đoán đúng rồi.

Thật ra em đang tưởng tượng đến cảnh đó trong đầu đây."
"Em…"
"Kiều Kiều, là con sao?
Giọng nói của Lâm Nghị bỗng nhiên vang lên, truyền qua dây điện thoại khiến Sở Quân Huân cũng nghe thấy.

Là cô lén lút nhân lúc cả nhà ngủ hết mà xuống đây gọi điện thoại cho anh, hoá ra giọng nói cứ dí sát vào loa như là sợ ai nghe thấy có nguyên do từ đây.

Lâm Liên Kiều nghe tiếng của cha, sợ bị ông ấy quở trách cô liền vội vã nói câu cuối cùng.

"Cha em thức rồi, em ngắt máy đây."
Cô nói là làm, ngắt máy ngay không chần chừ dù chỉ một giây, đến Sở Quân Huân cũng lực bất tòng tâm khi nghe tiếng cạch phát ra dứt khoát.

"Đúng thật là ngang ngược, muốn gọi thì gọi mà muốn ngắt thì ngắt.".


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện