Một tháng sau, những tin tức về Tiêu gia từ sau hôn lễ đình đám của Tiêu An đều là những tin không tốt, nghe nói vì chuyện này mà Lâm Diễm Tinh lẫn Tiêu An phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi, mang theo quà cáp để xin lỗi.
Hai người họ trông mặt vẫn là phu thê tình tứ, nhưng mấy ai biết được mỗi khi Lâm Diễm Tinh chạm vào Tiêu An làm cô ta thấy buồn nôn.
Nhưng Lâm Liên Kiều cá là cô ta không dám làm ầm lên đòi ly hôn, bởi vì hiện tại, ngoài Tiêu gia ra cô ta không còn gì hết.
Bây giờ Lâm Diễm Tinh đang chịu cảnh ghẻ lạnh trong chính căn nhà của cô ta như những gì mà cô đã chịu đựng trong kiếp trước.
Nhưng khác ở một chỗ, cô còn có cha cô bảo vệ, còn cô ta thì không có một ai.
Ngày ngày cô ta phải nhìn sắc mặt của người nhà họ Tiêu để sống, cô ta cũng không còn đi học nữa, giờ không khác gì bà nội trợ chỉ ở nhà cắm mặt vào xó bếp.
Nhưng với tính cách của cô ta, e rằng những gì cô ta làm hiện giờ chỉ là đang nhẫn nhục, bên trong thì vẫn đang ngấm ngầm chờ đợi thời của cô ta trở lại.
…
Tại phủ Thống soái, thư phòng của Sở Quân Huân bất chợt vang lên mấy tiếng gõ cốc cốc, sau đó một quân viên mở cửa bước vào liền thông báo.
"Sở Quân gia, Lâm tiểu thư đến."
Anh ta vừa dứt lời, người liền xuất hiện ở sau cánh cửa, Sở Quân Huân ngay lập tức gác lại công việc, nhanh chóng rời khỏi ghế ngồi bước ra giang tay đón lấy cô gái của mình đang chạy tới.
Lâm Liên Kiều nhạy nhào đến ôm chặt lấy anh, đột nhiên cô nói.
"Sở Quân Huân, hôm nay em đến để tạm biệt anh."
Anh vừa nghe đã ngay tức thì nhăn mặt không vui, anh nắm lấy vai cô đẩy ra hỏi cho rõ.
"Em muốn đi đâu?"
Gương mặt của anh biểu hiện rõ nghiêm trọng làm cô bật cười, chắc anh đang nghĩ cô sắp rời khỏi Thiên thành đến một nơi xa xôi nào đó, cô liền giải thích.
"Hôm nay em phải chuyển vào ở ký túc xá trong trường, ở trường thì canh giữ nghiêm ngặt không cho người ngoài vào anh cũng biết đó.
Vậy nên sau này chắc em sẽ có rất ít thời gặp anh."
Bình thường đã mỗi tuần gặp cô chỉ được hai ba lần, mỗi lần chỉ gặp trong khoảng vài tiếng đồng hồ ngắn ngủi, bây giờ cô lại nói có rất ít thời gian để gặp anh, vậy là một tháng một lần hay là vài tháng một lần? Cho dù có thế nào anh cũng không vui nổi.
"Trường cũng không quá xa nhà, sao em lại phải chuyển vào đó ở làm gì? Không được đi, anh không đồng ý."
Sở Quân Huân thật sự lo lắng môi trường ở đó phức tạp, thành phần người nào cũng có, đã vậy tòa nhà của nam lại còn ngay bên cạnh tòa nhà của nữ, nên anh càng không yên tâm để cô đi.
Nhưng Lâm Liên Kiều đã suy nghĩ kỹ rồi mới đưa ra quyết định này.
Ở kiếp trước cô vì mù quáng theo tên Tiêu An kia mà suốt quãng thời gian đại học không có mấy bạn bè.
Kiếp này cô muốn sống vì bản thân, muốn trải nghiệm nhiều thứ mới mẻ để không có gì hối tiếc nữa.
Nhưng ít nhiều cô vẫn nghĩ cần báo cho anh biết nên mới chạy đến đây, cố cũng lường trước được anh sẽ không đồng tình nên đã tập cách làm nũng cả một đêm.
Cô lại nhích tới ôm lấy anh, ngẩng đầu mở to hai mắt, môi hơi mím lại.
"Em muốn thử sống ở môi trường tập thể để làm quen với nhiều bạn mới, còn có...!a."
Còn chưa để cô nói hết, Sở Quân Huân đã lấy ngón trỏ đẩy trán cô ra, không may cho cô là hôm nay anh lại không dễ mềm lòng bởi mấy trò ôm ấp thân mật này.
Nét mặt của anh vẫn còn cau có.
"Em có anh còn không đủ sao?"
Lâm Liên Kiều bĩu môi, mặc kệ bị anh đẩy ra cô cứ mặt dày bám lấy.
"Cái đó đâu có giống chứ? Em là muốn làm quen bạn mới, còn… người yêu thì dĩ nhiên một mình anh là đủ rồi."
Sự cứng rắn của Sở Quân Huân không thể kiên cố được mãi trước hai từ người yêu thật rõ ràng thốt ra từ miệng cô.
Anh không nhịn được liền khe khẽ cong môi.
Anh Dùng tay nâng cằm cô lên nhìn bằng ánh mắt mê mụi.
"Đúng là cái miệng nhỏ này càng lúc càng ngọt."
Anh hơi cúi người xuống, đưa môi chạm vào môi cô, hôn nhẹ nhàng được một vài giây, cô đột nhiên rụt người lại, khuôn mặt hơi ửng hồng, cô nói nhỏ giọng.
"Được rồi, lát nữa em còn phải đi, không thể làm quá đâu."
"Không thể suy nghĩ lại sao? Em đi rồi, cha em sẽ rất buồn đấy."
Cô cứ nghĩ cái hôn vừa rồi đã làm anh siêu lòng, không ngờ anh vẫn còn dai dẳng như vậy, lại còn nhắc đến cha cô.
Cô thở dài hơi buồn cười, không biết người buồn là cha cô hay là anh đây.
Cô đáp lại nhẹ nhàng, vẫn kiên định với quyết định của mình.
"Cha em cũng đồng ý rồi, hơn nữa ông ấy sẽ đến thăm em thường xuyên, vì là phụ huynh nên trường không cấm đâu, nên không sao."
Sở Quân Huân nghe xong lại đột nhiên buông tay khỏi người cô, dáng vẻ bỗng chốc lạnh nhạt quay lưng.
"Được rồi, em đi đi, anh không cản được em."
Anh trở lại bàn ngồi, tiếp tục công việc còn đang dở dang, anh