Buổi chiều ở thao trường, Sở Quân Bội Nhi là người con gái duy nhất ở đây vừa có sắc vừa có tài, cưỡi ngựa, bắn súng, bắn cung đều tinh thông, thu hút đa phần sự chú ý của mọi người, ai nấy nhìn vào cô ta cũng phải thốt lên hai chữ nể phục.
"Anh, chúng ta thi cưỡi ngựa bắn cung đi, trong vòng năm phút ai bắn trúng hồng tâm nhiều nhất thì người đó thắng."
Sở Quân Bội Nhi trông có vẻ phấn khích khi đưa ra lời thách đấu.
Sở Quân Huân chẳng nghĩ ngợi nhiều, anh vui vẻ chấp nhận.
"Được, vậy thắng cuộc thì sao mà thua cuộc thì sao?"
"Người thắng sẽ có quyền định đoạt."
Nói rồi, Sở Quân Bội Nhi lập tức leo lên yên ngựa, tay nắm chặt dây cương, phong thái so với một cô gái bình thường thì vô cùng mạnh mẽ.
Sở Quân Huân cũng nhanh chóng lên ngựa ngay sau đó, anh lấy giỏ tên đeo bắt chéo qua người, một tay anh cầm dây cương, tay còn lại nắm thanh cung, chân dứt khoát thúc ngựa chạy một vòng quanh sân để khởi động.
Thần thái đĩnh đạc của anh cộng với vẻ ngoài cường tráng, nam tính, đến đàn ông khi nhìn thấy còn trầm trồ ngưỡng mộ, ước gì có thể được tài giỏi, khí khái như anh.
Một quân nhân đứng bên ngoài làm nhiệm vụ tính thời gian, khi người đó hô vang lớn hai tiếng bắt đầu, Sở Quân Huân và Sở Quân Bội Nhi cũng ngay lập tức nhập cuộc thi.
Tiếng ngựa chạy rầm rập trên mặt đất, những mũi tên được bắn ra phát nào là trúng bia phát nấy, trong hai người đều chẳng ai nhường ai.
Sở Quân Huân giương cung bắn một lúc ba mũi tên đều trúng hồng tâm, Sở Quân Bội Nhi bắn từng mũi một, nhưng tốc độ cũng không đùa được, chưa hết nửa thời gian trôi qua mà hai người đã phải thay giỏ tên mới rồi.
"Anh à, em nhất định sẽ thắng."
Sở Quân Bội Nhi nói lớn hào hứng, riêng Sở Quân Huân vẫn điềm đạm, tập trung vào những lần bắn của mình.
"Cứ đợi xem kết quả rồi mới biết được."
Phụt một tiếng, tấm bia lại rung lên, ba mũi tên nữa lại bay vụt, cắm ngay vào hồng tâm.
Sở Quân Bội Nhi luôn quan sát anh, đã lâu rồi cô ta mới có tâm trạng vui vẻ như thế này, cô ta cười suốt từ đầu, nhưng đột nhiên ánh mắt của cô ta chùng xuống, trong đầu nghĩ ngợi điều gì đó.
"Bây giờ có thể đang vui vẻ, nhưng sau đó anh ấy lại không để ý đến mình nữa thì sao? Lâm Liên Kiều kia cũng không phải là cắt đứt hẳn với anh ấy.
Nếu mình không làm gì đó, anh ấy sẽ lại đi tìm cô ta."
Sở Quân Bội Nhi bất chợt nảy ra một ý định, mắt cô liếc ngang dọc quan sát, đến một thời điểm khi không ai để ý, cô ta liền lấy mũi tên đâm vào thân ngựa.
Con ngựa đau điếng mà hí lên kỳ lạ, nó kích động giật nảy lên mà chạy không kiểm soát.
"Á…"
Sở Quân Bội Nhi hét toáng lên, cô ta cố tình thả lỏng dây cương để con ngựa hất văng cô ta xuống đất.
Sở Quân Huân nhìn thấy liền hoảng hốt gọi lớn.
"Bội Nhi."
Anh vội vã xuống ngựa chạy lại, ngăn con ngựa điên cuồng đang muốn tấn công Sở Quân Bội Nhi lần nữa.
"Anh…"
"Bội Nhi, nằm yên đó."
Sở Quân Huân siết chặt dây cương, điều khiển con ngựa về hướng khác không để nó lại gần cô ta.
Sau một hồi vật vã, anh cũng đã làm con ngựa bình tĩnh lại.
"Sở Quân gia, ngài không sao chứ?"
Một vài quân lính chạy tới trong gương mặt hớt hãi, anh giao con ngựa lại cho bọn họ rồi hấp tấp đến chỗ Sở Quân Bội Nhi.
Nhìn cô ta ôm chân quằn quại trong đau đớn, anh cũng cau chặt mày vì sốt ruột.
"Có thể bị gãy chân rồi, anh đưa em đến bệnh viện."
Anh không chần chừ mà bế cô ta lên, chân nhanh chóng di chuyển không để chậm trễ một giây nào.
Sở Quân Bội Nhi lần đầu tiên được nằm trong lòng anh, cô ta vui đến mức tim đập loạn.
Phải nói, để được anh quan tâm, thì cái giá đắt thế nào cô ta cũng tình nguyện trả.
Cô ta ôm chặt lấy cổ của anh, dựa vào người anh mà hai mắt rưng rưng, giọng nói nghẹn lại yếu ớt.
"Anh, liệu chân của em có bị phế không?"
Anh vẻ mặt vẫn nghiêm nghị đáp.
"Không đâu."
"Nhưng em sợ lắm, cũng tại em bất cẩn…"
Sở Quân Bội Nhi thều thào vờ tự trách, nhưng những giọt nước mắt của cô ta là thật, quả thật cái chân này đang khiến cô ta đau thấu tận óc.
Một quân nhân lại để mình bị thương vì chuyện không đâu đúng là đáng trách.
Nhưng anh hiểu, cô ta dù sao cũng là thân con gái, đau đớn mà khóc là chuyện bình thường, huống chi chẳng