- Cuối cùng cũng tới.
Thu Sơn mệt nhọc nằm xuống, đừng nói đến chuyện phi hành, bây giờ hắn đi cũng không muốn a.
- Chủ nhân, ngài định nằm tới bao giờ?
Linh Nhi nói, Thu Sơn hắn đã nằm đây khá lâu rồi a.
- Để ta nghỉ 1 chút... A, Tiểu Hy, sao ngươi còn ở đây?
Thu Sơn mở mắt thì phát hiện Tiểu Hy vẫn ở đây, hắn đã đưa nàng đến đây rồi còn cần hắn hộ tống đến tận cửa hay sao?
- Ngươi đối với ta như vậy, ta không thể để ngươi chịu thiệt được, ngươi đi cùng ta đến gặp cha mẹ ta, ta nhất định nói cha mẹ ta trọng thưởng cho ngươi.
Tiểu Hy đáp.
Thu Sơn hắn cũng chỉ vì nhiệm vụ thôi a, nhưng bây giờ hắn cũng chẳng có việc gì để làm.
- Chi bằng thăm quan Xà nhân tộc 1 chuyến.
Thu Sơn suy nghĩ.
- Việc này ta đáp ứng được, nhưng 2 người bọn ta là Nhân tộc, Xà nhân tộc cùng Nhân tộc trước giờ đều không ưa gì nhau, ngươi để bọn ta vào nhưng e rằng những người khác...
Thu Sơn lắc lắc đầu nói, hắn cũng muốn thăm quan nơi đây 1 phen nhưng có vẻ như không được a.
- Ngươi không phải lo, đảm bảo sẽ không có ai dám động vào 1 sợi tóc của ngươi, còn tên nào dám phản đối, ta nói cha mẹ ta chém hắn.
Tiểu Hy cười đáp.
Thu Sơn không ngờ tiểu nha đầu này cũng khá dữ dằn, nói không ưa liền chém, có chút hơi quá a.
- Vậy liền nhờ ngươi dẫn đường.
Thu Sơn vui mừng nói, hắn cũng quên nàng là công chúa Xà nhân tộc rồi a.
Thu Sơn tiến vào khu rừng rậm, đi càng sâu hắn càng thấy thích thú, nơi đây khác xa hắn nghĩ. Ở đây có những loài động vật hắn chưa nhìn thấy bao giờ, cả những bông hoa đua nhau khoe sắc kia, chúng đều khiến Thu Sơn thấy háo hức hơn bao giờ hết.
Đi vào khá sâu bên trong liền có 1 con đường nhỏ, cuối con đường chính là nơi ngụ của Xà nhân tộc.
- C...công chúa, là người thật sao???
Bỗng 1 âm thanh vang lên khiến Thu Sơn nhất thời cảnh giác.
- A, Đại Mộc, là ngươi sao?
Tiểu Hy hớn hở nói.
Theo Thu Sơn thấy người tên Đại Mộc này có vẻ không phải bình thường, trông người này có lẽ lớn gấp 2 Thu Sơn, hơn nữa cảnh giới còn là Kim đan sơ kỳ, có lẽ có chút thân phận ở đây.
- Ngài thật khiến bọn ta lo lắng muốn chết, hơn hết hãy nghe ta nói, ngài mau tìm chỗ trốn đi, không sẽ phiền phức lớn đấy.
Đại Mộc vội vàng nói.
- Công chúa, ngài tại sao lại dẫn Nhân tộc tới đây? Mau đứng sau lưng ta.
Đại Mộc lúc này mới để ý 2 người Thu Sơn có chút hốt hoảng nói.
- Tiểu Hy, hắn không cho phép ta tới đây a, có cần chém hắn không?
Thu Sơn hỏi Tiểu Hy.
- A, cái này... Đại Mộc, chuyện kể ra dài lắm, ngươi chỉ cần biết 2 người họ là ân nhân của ta, mau đưa ta tới chỗ cha mẹ ta, ta muốn trọng thưởng cho hắn.
Tiểu Hy quay qua giải thích cho Đại Mộc.
- Đúng rồi, ngài mau trốn đi, vừa có 1 nhân tộc tới Xà nhân tộc chúng ta làm loạn, Bệ hạ cùng Nữ hoàng liên thủ nhưng
cũng không cũng không thể chiếm thế thượng phong, ngài ra lệnh cho mọi người trước tiên tìm nơi ẩn nấp đợi mọi chuyện qua đi.
Đại Mộc nói tình hình cho Tiểu Hy nghe.
Thu Sơn cũng không biết là ai muốn gây sự với Xà nhân tộc, hẳn tất nhiên người này sẽ không tự nhiên mà đến, ắt phải có điều gì đó ẩn sau chuyện này.
- Không được, ta phải đến chỗ cha mẹ ta.
Tiểu Hy liền vội vã đi nhưng bị Đại Mộc chặn lại.
- Công chúa, tên nhân tộc này rất lợi hại, hơn nữa ngài đến chỉ vướng tay vướng chân cho Bệ hạ cùng Nữ hoàng mà thôi.
- Ta mặc kệ, ta muốn đi.
- Công chúa...
Đại Mộc có vẻ cũng khó trị tiểu nha đầu này, hắn không dám động tới nàng không đã liền vác nàng rời khỏi đây rồi.
- Tiểu Hy, ngươi đi cùng Đại Mộc trước, để ta đi xem sao.
Thu Sơn liên tiếng nói.
- Chủ nhân, ngài làm vậy có hơi mạo hiểm không?
Linh Nhi nhắc nhở Thu Sơn, hắn làm vậy chẳng khác nào tìm chết cả.
- Không sao, ta tự biết chừng mực. Đại Mộc, ngươi mau đưa Tiểu Hy rời khỏi đây.
Thu Sơn nói xong liền tung cước bộ bay lên, hắn sử dụng Tiêu Dao Ngự lao thẳng về phía trước.
- Linh Nhi, cảnh giới Nguyên Anh của ngươi hiện tại có thể dọa 1 số người, nhưng nếu 1 lát nữa mọi việc chuyển biến xấu, hãy cứ mặc ta mà chạy trước, ta là người đề xuất chuyện này vậy nên không thể để ngươi gánh chịu hậu quả cùng được.
Thu Sơn vừa thi triển Tiêu Dao Ngự vừa nói với Linh Nhi.
Hắn thấy thì Linh Nhi có cảnh giới Nguyên anh hậu kỳ nhưng nàng nói ngay cả Kim đan cũng không đánh lại, chuyện này mà để người khác biết chắc nàng bị cười đến chui xuống hố mất. Nhưng thực lực là 1 chuyện, cảnh giới lại là 1 chuyện khác, nếu bình thường từ Nguyên anh trở đi, việc chênh lệch 1 tiểu cảnh giới cũng đủ để khiến đối phương e ngại rồi.
Thu Sơn chính muốn lợi dụng điều này.
- Chủ nhân, Linh Nhi vẫn không biết mục đích ngài làm vậy có lợi ích gì?
Linh Nhi thắc mắc.
Thu Sơn nếu muốn lấy 1 cái ơn của Xà nhân tộc thì hắn đã lấy được rồi, nhưng việc tự rúc đầu vào nguy hiểm này tại sao hắn lại phải làm cơ chứ?
- Ta chỉ nói đó là trong trường hợp xấu nhất thôi, còn ta vốn tò mò về kẻ đến gây sự với Xà nhân tộc, người này khẳng định không bình thường, hơn nữa ta cũng muốn biết thứ gì khiến hắn có động lực này.
Thu Sơn từ từ giải thích.
- Ầm!!!
1 tiếng nổ lớn vang lên.
- Tiếng động này không sao, nên đáp xuống vẫn hơn.
Thu Sơn nói.