Chương 61: Ký hợp đồng
Editor: Viên Đường
---
Quan Sư nằm miên man suy nghĩ cả một đêm, vậy nên ngày hôm sau nàng không đủ tỉnh táo để làm việc, nhiều lần suýt xảy ra sai sót.
Sau khi làm xong công việc của buổi sáng, nàng dự định sẽ xin nghỉ nửa ngày. Bởi hiện tại đầu óc của nàng toàn là chuyện tại sao Bạch Vị Hi đột nhiên đến tìm nàng, căn bản không có chút ý muốn làm việc nào.
Sếp của Quan Sư là tổ trưởng Trần của tổ đạo cụ, tuy rằng trong hồ sơ viết chức của nàng là "trợ lý đạo diễn", nhưng công ty lại một hai đưa nàng vào tổ đạo cụ rồi giao cho hàng đống công việc nặng nhọc.
Quan Sư vào văn phòng của tổ trưởng Trần rồi cầm giấy xin phép, nói, "Tổ trưởng, thân thể của tôi có chút không thoải mái, mong ngài cho phép tôi nghỉ nửa ngày."
Tổ trưởng nghe vậy, lông mày nhíu lại, ngẩng đầu nhìn Quan Sư, trên mặt mang theo ý khiển trách, "Cô vừa vào công ty không lâu mà đã xin nghỉ phép rồi sao? Cái này sẽ ảnh hưởng đến công ty đó, còn trẻ thì đừng yếu đuối đến mức có chút việc nhỏ đã xin nghỉ vậy chứ."
Quan Sư biết rằng rõ ràng đối phương đang có ý từ chối nhưng nàng cũng không có dự định từ bỏ một cách dễ dàng vậy.
"Tổ trưởng, buổi chiều cũng không có việc gì gấp, nếu tôi không ở lại cũng không có vấn đề gì." Quan Sư không hề nhún nhường mà nói, thấy tổ trưởng Trần muốn phản bác còn nói thêm, "Một tháng qua tôi là người tăng ca nhiều nhất, những người còn lại xin nghỉ một hai ngày đều được chấp nhận, tôi chỉ xin nghỉ nửa ngày thì cũng không quá phận nhỉ?"
Quan Sư cố ý dùng giọng cứng rắn khi nói đến sau.
Tổ trưởng Trần cứng họng, bèn nhìn Quan Sư một lúc, vẻ mặt khó coi lấy tờ giấy, vừa ký tên vừa quở trách, "Việc xin nghỉ như thế này ảnh hưởng rất lớn đến công ty, lần này vì cô tăng ca nhiều nên tôi đồng ý một lần, lần sau đừng vậy nữa. Làm gì có nhân viên mới nào vừa vào một tháng đã xin nghỉ chứ, thật đúng là không hiểu quy củ."
Quan Sư không hề hé răng, nàng cầm giấy xin phép rồi nhanh chóng rời đi.
Ở sau lưng nàng, tổ trưởng Trần bất mãn "tsk" một tiếng, Quan Sư nghe vậy bèn đáp lại bằng một tiếng hừ lạnh.
Mấy tên tổ trưởng trong công ty đều rất ranh mãnh, nhặt được quả hồng mềm thì tùy ý nhào nặn, chuyên môn bắt nạt những người mềm yếu.
Khi nàng vừa vào công ty thì nàng đã bày tỏ mình có thể chịu khổ, khi được giao việc thì nàng đều tích cực hoàn thành dù cho phải tăng ca, hơn nữa còn không có một câu oán giận nào. Có lẽ là vì thái độ không tranh không đoạt này nên mấy người đó cảm thấy nàng là người dễ bắt nạt.
Trong khi đó, có những kẻ không có năng lực, vào công ty nhờ các mối quan hệ thì lại sống ung dung tự tại, thậm chí một chút việc nặng hay dơ thì đều không thèm làm. Từ nay nếu cần thiết thì nàng sẽ cứng rắn hơn, để cho mấy tên này không cảm thấy nàng mềm yếu nữa.
Quan Sư đưa giấy xin nghỉ cho bên nhân sự, bình tĩnh nói, "Tôi muốn xin nghỉ nửa ngày."
"Sao lại xin nghỉ?" Trợ lý nhân sự nhíu mày hỏi lại, vẻ mặt bất mãn.
Quan Sư thấy thế, bèn đề cao âm lượng nhắc nhở, "Đây là lần đầu tiên tôi xin nghỉ, việc đơn giản như vậy thì đừng có làm sai đấy."
"Cô nói gì cơ?" Trợ lý nhân sự cảm thấy mình bị khiêu khích, tức khắc giận dữ đứng lên.
Quan Sư chẳng sợ hãi gì cả, ý tứ trong mắt nàng rất rõ ràng.
Khi hai người đang giằng co thì một giọng nữ lạnh lùng vang lên, "Cô là Quan Sư đúng không?"
Quan Sư nghe được giọng bèn quay đầu nhìn lại, thấy Tạ Quỳnh bèn lập tức gật đầu.
"Chào tổng giám Tạ." Trong nháy mắt, vẻ mặt trợ lý biến sắc, trên mặt xuất hiện một nụ cười lấy lòng.
Tạ Quỳnh hoàn toàn không để ý đến, cô nhìn Quan Sư rồi nói, "Đi với tôi."
Thái độ của cô vô cùng lạnh nhạt, khí chất tỏa ra có chút kiêu căng, ánh mắt nhìn Quan Sư có chút soi xét cùng khó hiểu.
Quan Sư không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh mà nhìn lại, không hề tránh né ánh mắt của cô.
Cuối cùng Tạ Quỳnh dời ánh mắt trước, khóe miệng lộ ra nụ cười như có như không. Quan Sư không hiểu thái độ của cô lắm, nàng giữ khoảng cách một một vài bước với cô.
Nơi hai người đang hướng đến là văn phòng tổng tài.
Dọc đường đi, những người đồng nghiệp khi gặp Tạ Quỳnh đều rất khách sáo, sôi nổi chào "Tổng giám Tạ", lúc nhìn thấy Quan Sư thì vẻ mặt tươi cười liền biến thành ghen ghét.
Mọi người đều biết rằng, tuy Tạ Quỳnh chỉ là tổng giám, nhưng cô được quyền quyết định rất nhiều chuyện, ngay cả việc tập trung bồi dưỡng cho nghệ sĩ nào cũng nằm trong quyền hạn của cô. Có thể nói trừ tổng tài Bạch Sao Mai ra thì địa vị ở công ty của cô nằm ở bậc tối cao. Hơn nữa hầu hết thời gian tổng tài đều không ở công ty, vậy nên phần lớn công việc đều do Tạ Quỳnh sắp xếp.
Sau khi đến trước cửa văn phòng tổng tài, Tạ Quỳnh không đi vào mà nói, "Vào đi."
Quan Sư có chút khó hiểu, nàng vẫn đứng yên ở đấy. Tức khắc, Tạ Quỳnh bất mãn nhíu mày, cô lạnh lùng nhìn Quan Sư, "Chẳng lẽ còn muốn tôi mở..."
Cô còn chưa kịp nói ra từ "cửa" thì cửa văn phòng đã bị người bên trong mở ra, để lộ khuôn mặt đầy ý cười của Bạch Vị Hi.
"Quan tiểu thư, vào đây đi." Bạch Vị Hi mềm giọng nói, sự vui vẻ được thể hiện rõ trên mặt.
"Vâng." Quan Sư cười rộ, nàng nhẹ nhàng bước vào trong, để lại Tạ Quỳnh và Bạch Vị Hi đang nhìn nhau trước cửa.
Mắt Tạ Quỳnh trợn trắng tỏ ra vô cùng khó hiểu. Bạch Vị Hi chỉ cười, cô làm bộ không hiểu ánh mắt của Tạ Quỳnh mà thấp giọng nói, "Phiền chị Quỳnh rồi."
"Cô ta mới phiền toái, lại là cái tên đó." Tạ Quỳnh không hề che dấu sự bài xích trong ánh mắt. Nhưng cô không thể nói nặng lời với Bạch Vị Hi được, cuối cùng tất cả những lời khuyên răn trong lòng đều hóa thành một ánh mắt đầy bất lực.
Lúc trước khi Bạch Vị Hi yêu thì cô là người đầu tiên biết chuyện. Cô đã cố ý đi điều tra Quan Cư và đưa tài liệu đến cho Bạch Vị Hi, thế nhưng khi ấy Bạch Vị Hi vì đắm chìm trong tình yêu nên bỏ mọi lời khuyên ngoài tai.
Giống hệt như bây giờ vậy.
Cô chỉ hi vọng lần này Bạch Vị Hi sẽ may mắn hơn, không phải chịu những khổ cực không đáng có nữa.
"Em ấy tốt lắm." Bạch Vị Hi cười nói.
Tạ Quỳnh thở dài, bất đắc dĩ rời đi.
Bạch Vị Hi đóng cửa lại, cô thấy Quan Sư đang đứng thì bèn nói, "Quan tiểu thư đừng khách sáo, em ngồi đi.