Chương 62: Thay đổi xưng hô
Editor: Viên Đường
---
Hiện tại, người làm chủ của công ty chính là Bạch Vị Hi. Nghĩ đến đây, Quan Sư ngẩng đầu, vẻ mặt có chút hưng phấn, "Thế thì chị Hi chính là tổng tài rồi."
"Chị chỉ là người đại diện thôi, chưa phải là tổng tài đâu." Bạch Vị Hi ngượng ngùng cười.
"Vậy cũng lợi hại rồi." Quan Sư tiếp tục khích lệ, trên mặt nở một nụ cười chân thành, nàng suy nghĩ một lúc rồi hỏi, "Những người khác trong công ty biết chuyện này không?"
Bạch Vị Hi lắc đầu, cô dựng ngón trỏ trước môi, nhỏ giọng nói, "Phiền Quan tiểu thư tạm thời đừng nói cho ai nhé."
Quan Sư lập tức gật đầu nhưng ánh mắt vẫn có chút khó hiểu, "Tại sao không nói vậy ạ? Nếu nói ra thì mấy người kia sẽ không dám nói xấu về chị Hi nữa."
"Chị có vài lý do riêng, khi nào thích hợp chị sẽ nói cho Quan tiểu thư nghe." Bạch Vị Hi nghiêng đầu cười, trông có chút thần bí.
Hiện tại cô không muốn có quá nhiều sự liên quan với nhà họ Bạch, nếu không sẽ có người can thiệp vào chuyện tình cảm của cô.
Quan Sư thấy thế cũng không thắc mắc nữa, chợt nụ cười của nàng trở nên ngượng ngùng, "Nếu hiện tại em là trợ lý của chị Hi thì chị không cần gọi em là Quan tiểu thư đâu."
"Vậy phải gọi là gì?" Bạch Vị Hi lộ ra vẻ nghi hoặc.
"Gọi em là... Tiểu Sư đi." Quan Sư cúi đầu, sắc mặt ửng đỏ.
Những người đồng nghiệp đều gọi nàng là "Tiểu Quan", giờ nàng lại muốn nữ thần gọi là "Tiểu Sư", mong rằng nữ thần sẽ không từ chối cách xưng hô thân mật này.
"Được đó, em nhỏ hơn chị vài tuổi nên chị gọi em là Tiểu Sư nhé." Bạch Vị Hi gật đầu đồng ý, không kìm nổi sự phấn khích.
Quan Sư nghe vậy thì có chút thất vọng. Nàng muốn kéo mối quan hệ giữa hai người lại gần nhau hơn nên mới đề xuất cách xưng hô này chứ không liên quan gì đến tuổi cả. Nhưng dù sao lời đã nói ra thì nàng cũng không giải thích nữa.
"Chị nghe nói Quan tiểu thư...... Tiểu Sư xin nghỉ buổi chiều, em có chuyện gì sao?" Bạch Vị Hi quan tâm hỏi.
Vẻ mặt Quan Sư cứng đờ, nàng không dám nói ra lý do thật sự mà bịa ra một cái cớ, "Do Coca ở nhà một mình nên em sợ nó không quen, định trở về xem xem."
"Ra là vậy, thế chị đi cùng Quan tiểu thư nhé." Bạch Vị Hi thuận thế nói, ánh mắt có chút căng thẳng.
"Vâng." Quan Sư lập tức đáp ứng.
Tức khắc, Bạch Vị Hi lặng lẽ buông lỏng. Hiện tại cô đang tìm mọi cách để tăng thời gian ở chung của hai người, như vậy mới có cơ hội nói ra tình cảm của cô.
Hai người ra khỏi văn phòng, khi đi trên hành lang thì đụng phải Đường Thiên và trợ lý của cô ta. Vừa thấy Bạch Vị Hi, dù vẻ mặt Đường Thiên đang tươi cười nhưng trong lòng chẳng giống vậy, cô ta cản hai người lại, "Hóa ra là chị Bạch à, vết thương của chị đã khỏi chưa?"
"Cảm ơn cô đã quan tâm, tôi khá hơn nhiều rồi." Bạch Vị Hi khách khí nói, không hề tức giận trước thái độ của người đối diện.
Ngược lại Quan Sư thì đang căm tức nhìn hai người kia.
"Ai lại nhẫn tâm động tay động chân với một đại mỹ nhân như chị Bạch vậy chứ? Nghe nói chị nằm viện tận một tháng, chẳng lẽ là vết thương trên mặt nghiêm trọng đến mức phải dùng dao kéo để tác động sao?" Đường Thiên vờ như đang quan tâm nhưng ánh mắt lại âm thầm mang theo tia trào phúng.
"Đối phương có thể nhẫn tâm như thể thì hẳn là đã gặp chuyện không chịu đựng nổi nên mới vậy." Trợ lý của Đường Thiên nói tiếp.
Hai người kẻ tung người hứng, phối hợp nói móc Bạch Vị Hi. Những lời này Bạch Vị Hi đã nghe qua rất nhiều rồi nên cô chẳng để ý, thế nhưng Quan Sư chịu không nổi, nàng lập tức đẩy Đường Thiên một phát, lạnh giọng cảnh cáo, "Nếu không nói được gì tử tế thì ngậm miệng lại. Còn cô nữa, đừng bắt chước con chó, chủ nhân gọi một tiếng thì cô gâu gâu một tiếng thế chứ."
"Cô dám đẩy tôi? Còn dám nói như vậy nữa sao?" Đường Thiên có chút kinh ngạc, cô ta trừng mắt, vẻ mặt có chút méo mó.
Sắc mặt cô trợ lý phía sau cũng rất khó coi, cô ta oán hận nhìn chằm chằm Quan Sư.
"Đẩy cô thì thế nào? Chó ngoan sẽ không cản đường, cô không cho tôi đi thì tôi chỉ có thể tự mình giải quyết chứ sao." Quan Sư hợp tình hợp lý nói, hoàn toàn không sợ Đường Thiên.
Nếu nàng đắc tội với Đường Thiên rồi bị đuổi khỏi công ty cũng không sao. Nàng đã ký kết hợp đồng với nữ thần rồi, chỉ cần một bên không đồng ý giải trừ hợp đồng thì hợp đồng đó vẫn sẽ hữu hiệu.
Nói cách khác, nàng có thể vĩnh viễn đứng cạnh nữ thần.
"Cô, cô..." Đường Thiên tức giận đến phát run.
Những người ở công ty đều phải nhún nhường cô ta, cô ta đã bao giờ chịu ấm ức đâu. Thế mà giờ một nhân viên mới chân ướt chân ráo dám hô to gọi nhỏ với cô ta, còn động tay động chân, đúng là không để cô ta vào mắt mà.
"Cô chờ tôi đó." Đường Thiên lạnh lùng nói, hung hăng trừng mắt với Quan Sư, "Dám đắc tội tôi, đúng là không biết sống chết mà."
Đối mặt với lời uy hiếp của người kia, Quan Sư hoàn toàn không sợ, nàng bình tĩnh nhìn Bạch Vị Hi, "Chị Hi, giờ em phải làm gì ạ?"
Nhìn khuôn mặt đứng đắn đang làm bộ cầu cứu của Quan Sư khiến Bạch Vị Hi không khỏi cười rộ. Cô biết Quan Sư là một đứa nhỏ rất kiên cường, sẽ không dễ dàng bị người ta gây khó dễ. Hiện tại, rõ ràng người kia đang giành thế chủ động nhưng lại vờ như mình ở thế yếu khiến cô rất buồn cười.
"Không sao, chúng ta đi thôi." Bạch Vị Hi nhẹ giọng nói, từ đầu đến cuối đều không đặt sự khiêu khích của Đường Thiên vào mắt.
Cô biết nguyên nhân tại sao Đường Thiên lại không coi ai ra gì, lý do đơn giản là vì anh hai. Công ty có rất nhiều nghệ sĩ nhưng chỉ có Đường Thiên là do anh hai đích thân chọn lựa. Lúc ấy cô vừa rời khỏi giới giải trí nên anh hai đã tìm kiếm và bồi dưỡng Đường Thiên. Cô ta cũng được ưu tiên trong việc lựa chọn tài nguyên nên càng tác oai tác quái hơn.
Nhưng khi cô quay lại, anh hai liền đem toàn bộ tài nguyên của công ty ra để cô chọn. Tuy cuối cùng cô không chọn cái nào nhưng Đường Thiên vẫn có địch ý với cô. Mà thật ra khi cô vừa quay lại giới giải trí thì khi không dựa vào anh hai thì vẫn có rất nhiều đạo diễn và nhà sản xuất đến mời cô, nhưng cô đều lấy lý do trạng thái không thích hợp để từ chối.
Hiện tại chuyện quan trọng nhất của cô chính là theo đuổi người mà mình thích. Dù sao cô cũng không thiếu tiền bạc hay các mối quan hệ, về sau lại tính tiếp cũng không muộn.
Bị cả hai người làm lơ khiến Đường Thiên tức giận đến mức không kiểm soát được, cô ta bắt lấy tay Bạch Vị