Tiếng bước chân đã nhỏ dần và dường như không thể nghe thấy được nữa.
Hứa Khuynh Thành lúc này mới yên tâm mà lẩm bẩm.
- Thật tình cái tên này! Hắn đang nghĩ cái quái gì không biết?
Ọc...ọc
Tiếng bụng đói vang lên khiến Hứa Khuynh Thành phải ôm bụng mà đỏ mặt.
Hên là ở đây không có ai chứ nếu mà có thì cô sẽ ngượng chín cả mặt mà sau này không dám bước chân tới đây nữa mất.
- Khụ khụ.
Chuyện của anh ta thì lo sau đi.
Giờ mình phải lấp đầy cái bao tử đang kêu réo này cái đã.
Nói rồi cô lấy hộp cháo ở trên tủ đầu giường và mở ra.
Oa là cháo bào ngư sao? Cũng sang ghê ha! Quả nhiên là con nhà tài phiệt đứng top đầu trong thường trường có khác! Mà thôi cô phải ăn thôi chứ cháo có hải sản mà để nguội thì sẽ có vị tanh, mất ngon.
Hứa Khuynh Thành múc một thìa cháo và nếm thử.
Hmmmmm, nó đúng là ngon như cô mong đợi mà.
Hoặc có thể là do cô đói nên ăn gì cũng ngon chăng?
***
Hứa Khuynh Thành ngoan ngoãn làm theo lời Hoắc Tử Du nói, cô đã ăn hết cháo và uống thuốc rồi.
- A...!Mình muốn ngủ quá đi!
Đúng vậy, cô buồn ngủ rồi! Giữa cái lúc bệnh tật thế này mà còn có đôi cẩu nam nữ đến đây làm phiền khiến Hứa Khuynh Thành cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Chắc giờ cô nên chợp mắt một chút ha?
Hứa Khuynh Thành lập tức nằm xuống và chuản bị chìm vào giấc mộng thì bỗng từ ngoài hành lang có tiếng bước chân người rất lớn.
Người này hình như đang chạy và hình như...!còn rất vội vã nữa.
" Khoan...!đừng nói tiếng bước chân đó là của..."
Cũng chẳng biết đây có phải là khả năng được mài giũa ở kiếp trước hay không nhưng Hứa Khuynh Thành cảm thấy người đang vội vã chạy ngoài kia hình như là vì cô.
Mà nếu người duy nhất vì cô mà phải chạy vội như vậy thì chỉ có thể là...
Xoạch
Cánh cửa phòng y tế được mở ra và tiếp đó là hình ảnh cậu thiêu niên hiện ra.
Hứa Khuynh Thành vừa nhìn thấy cậu thì đã khóc