- Thật! Thật mà!
Nói vậy thôi chứu trong tâm Hứa Khuynh thành đang không ngừng nói.
" Thật ra là bịa đặt chứ còn gì nữa.
Anh nghĩ tôi sẽ khai hết toàn bộ cho anh biết luôn sao? Hứ! Chuỵ đây đẹp chứ đâu có ngu."
Tất nhiên là không thể nào nói ra được rồi.
Vì cái mạng nhỉ bé này nên cô phải cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể thôi.
Thấy cô nói vậy thì Hoắc Tử Du cũng nói gì nhiều thêm nữa mà chỉ hỏi.
- Cô đói không? Tôi đi mua cái gì đó cho cô ăn để còn uống thuốc.
Bây giờ cô mới nhớ ra sáng nay mình hầu như không ăn gì nên bây giờ đã có chút đói bụng rồi.
Vừa lúc tên mặt lạnh này còn hỏi cô muốn ăn gì không nữa chứ! Đúng là đúng người đúng thời điểm mà.
Hứa Khuynh Thành mỉm cười rồi trả lời.
- Tôi cũng có chút đói rồi! Tôi muốn ăn báng bao trứng sữa nên phiền anh đi mua cho tôi được không?
- Người bị vệnh không nên ăn uống linh tinh.
Tốt nhất cô nên ăn cháo đi.
Gần đây có vài tiệm bán cháo trắng khá ngon nên tôi sẽ đi mua cho cô một phần.
Chưa kịp để Hứa Khuynh Thành tiêu hoá hết lời thì Hoắc Tử Du đã rời đi.
Hứa Khuynh Thành trở nên tức giận.
- Anh ta kêu mình chọn món mà giờ lại tự chọn là sao? Vậy bảo mình chọn làm cái gì chứ? Sao không tự đi mua luôn cho rồi! Nhưng mà...!vì anh ta đã đưa mình vào phòng y tế còn mua đồ ăn cho mình nữa nên...!tạm thời lần này lãi nương sẽ bỏ qua cho anh.
Bên ngoài cửa, Hoắc Tử Du vẫn đứng ngoài đó và anh đã nghe được toàn bộ những lời cô gái nhỏ ở trong phòng vừa nói về mình.
Trên môi anh không giấu được nụ cười hiếm thấy.
Hoắc Tử Du đút tay vào túi quần vừa lặng lẽ rời đi vừa nghĩ.
" Cô ấy càng ngày càng trở nên thú vị đấy, giống như con mèo con vậy.
Vậy mèo con, tối sẽ chờ xem em sẽ làm gì tôi và cả em sẽ tự khai ra thân phận thật sự của mình"
***
20 phút