“Đoàn trưởng ngài đi thong thả.”Dương Văn Dĩnh đi rồi, trong phòng bệnh chỉ còn một mình cô.
Từ khi trọng sinh đến bây giờ, cô vẫn luôn ở trong trạng thái hưng phấn cao độ, hiện tại vừa thả lỏng một chút liền bị cảm giác mệt mỏi đánh úp nhẹ nhàng thiếp đi.
Ngày hôm sau cô bị đánh thức bởi âm thanh nghị luận ríu rít của các cô gái.Trương Hồng Mai phát hiện ra cô đã tỉnh lại, vội vàng ngồi vào mép giường, khuôn mặt đỏ bừng quan tâm hỏi: “ Cậu đã tỉnh? Có đói bụng không? Mình mang đồ ăn sáng từ nhà ăn đến cho cậu.” Nói xong liền lấy ra một cái hộp sắt quân đội màu xanh lục , mặt trên còn có tên đoàn văn công.“ Cậu ngồi dậy ăn cơm đi, hôm nay đồ ăn có màn thầu cùng cháo.”“ Cô còn có mặt mũi mà ăn cơm?” Thịnh Ninh tay bưng hộp cơm, đột nhiên bị một đôi tay vung lên làm cho đồ ăn rơi vung vãi đầy trên sàn nhà.Lục Tiểu Song hùng hổ nhìn cô, tức dận nói: “Đều do cô làm hại, nếu không phải do cô đoàn văn công chúng ta làm sao bị mất mặt như vậy?”“Tổ trưởng, chuyện này không thể trách Thịnh Ninh, chúng ta đều thấy được……” Trương Hồng Mai muốn nói gì đó biện hộ giúp Thịnh Ninh, lại bị ánh mắt hùng hổ doạ của người của Lục Tiểu Song doạ sợ, âm thanh dần dần nhỏ đi .“Trương Hồng Mai cô tưởng mình giỏi lắm đúng không? Cô chẳng qua chỉ là một tân binh, hơn nữa còn là tân binh có xuất thân từ nông thôn, cô có tư cách lên tiếng ở đây sao?” Lục Tiểu Song mồm miệng lanh lợi, hơn nữa còn là người thành phố, ngày thường mắt cao hơn đầu, loại người cô ta khinh thường nhất chính là binh lính có xuất thân nông thôn dáng vẻ quê mùa .“Thực xin lỗi… Là tôi sai.” Trương Hồng Mai bị dọa, đôi mắt đều đỏ lên, bị buộc phải lên tiếng xin lỗi.
Muốn đứng lên cúi người xin lỗi thì bị Thịnh Ninh một phen giữ chặt.“Lục Tiểu Song cô muốn làm gì? Mới sáng sớm liền tới ầm ĩ?”“Cô hỏi tôi làm gì? Sao cô không hỏi xem bản thân cô ta đã gây ra cái chuyện tốt gì?” Lục Tiểu Song khinh thường nhìn Thịnh Ninh, đôi mắt hạnh nhân phảng phất như muốn phun ra lửa.
“Là cô làm hại Tần Thúy Phân xấu mặt, là cô làm hại chúng tôi không còn mặt mũi ra ngoài gặp người, đều tại cô……”.
Ở những năm 80 tư tưởng còn bảo thủ, gặp phải sự tình mất mặt như vậy đi ra ngoài sẽ bị người ta chỉ trỏ không thể đứng thẳng lưng.
Tuy rằng tất cả chỉ là hiểu lầm, bộ đội quản lý lại nghiêm cẩn, nhưng đoàn văn công toàn