“ Cậu đã sớm đoán được rằng tôi sẽ không thể ăn hộp cơm đó? ” Thịnh Ninh không nhịn được kinh ngạc nhìn Trương Hồng Mai, không nghĩ tới một người thành thật như như cô ấy, kỳ thật lại có nội tâm rất tinh tế.“Mình đoán được vì trên suốt quãng đường đi sắc mặt của tổ trưởng đều rất khó chịu, hơn nữa lần này đoàn văn công của chúng ta bị mất thể diện lớn như vậy.” Mọi người hiện tại đều đem trách nhiệm đẩy hết lên đầu Thịnh Ninh, cô có quả ngon ăn mới là lạ.
“ Có điều, Thịnh Ninh cậu thật lợi hại, vốn dĩ mình cho rằng cậu sẽ không yên lặng nghe mắng mà nháo lên đôi co với tổ trưởng, không ngờ chỉ mới nói mấy câu cậu đã khiến cho cô ấy nguôi giận.”Thịnh Ninh cười khổ, cái này đều là do đời trước cuộc sống nhấp nhô đã mài rũa tính tình cô trở nên biết đối nhân xử thế hơn.
Lúc nào nên chịu thua thì phải chịu thua, trước kia là cô ngốc, không có đầu óc liền cùng người ta tranh cãi, cuối cùng ngược lại làm hỏng thanh danh, mọi người nhìn thấy cô tránh còn không kịp.Thịnh Ninh nhận lấy màn thầu đưa lên miệng cắn một ngụm, cho dù đến dưa muối ăn kèm đều không có nhưng cô cũng vẫn như cũ cảm thấy hạnh phúc.“Thịnh Ninh, cậu có biết người đưa cậu đến bệnh viện là ai không ?”Tay đang cầm màn thầu định đưa lên ăn dừng lại một chút, trên mặt cô lộ ra một nụ cười hơi mất tự nhiên, giả vờ như không biết hỏi: “Lần đầu tiên mình gặp, là ai vậy ?”“Là Diêm Vương sống nha!” Khi nhắc đến người này sắc mặt Trương Hồng Mai trắng bệch, vẻ mặt kính nể nhìn cô: “Thịnh Ninh lá gan của cậu cũng thật lớn, cậu là nữ binh đầu tiên cũng là người duy nhất từ trước đến nay trong quân khu chủ động cùng Diêm Vương sống nói chuyện.
Hơn nữa cậu…… cậu cư nhiên còn dám bảo anh ta ôm cậu!”Thịnh Ninh bị biểu tình khoa trương của Trương Hồng Mai chọc cười: “Chân của mình té bị thương, không ôm chẳng lẽ còn muốn tự mình bò đến bệnh viện?”Trương Hồng Mai xấu hổ hai má đỏ ửng: "Thịnh Ninh, cậu…… cậu làm sao lại to gan như vậy?”Thịnh Ninh cũng không để ý tới cô ấy nữa, hai ba miếng đã đem màn thầu ăn xong, lại từ trên tủ đầu giường lấy bình nước nóng rót cho cô và Hồng Mai một chén nước.Cô không những muốn anh ôm mà còn muốn cùng anh tiếp xúc thân mật nữa cơ! Nghĩ đến đây, trên mặt Thịnh Ninh hiện lên một mảng ửng đỏ kiều diễm, đúng lúc cô quay đầu thì nhìn thấy thân ảnh một người đàn ông mặc quân trang cao lớn đĩnh bạt đi ngang qua cửa sổ.Nhìn rất quen! Cô không rảnh lo cho cái chân bị đau, trong tiếng kinh hô của Trương Hồng Mai bò từ trên giường xuống bước về phía cửa