Tác giả: Trang Mun
-----------------------------------------
Diệp Vy ngủ một mạch đến tối. Cô bị đánh thức bởi tiếng réo trong bụng.
Diệp Vy đi xuống nhà. Căn nhà to lớn cũng chỉ người giúp việc đi qua đi lại, vô cùng lạnh lẽo.
Diệp Vy ngồi vào ghế trong phòng khách, với lấy gói đồ ăn vặt để ở trên bàn, cô vừa ăn vừa xem ti vi.
Quản gia thấy cô ngồi đó cũng không làm phiền, chỉ nhắc cô đừng ăn đồ linh tinh nhiều, chút nữa còn ăn tối.
Diệp Vy mỉm cười. Trong nhà này thì quản gia là người quan tâm cô nhất. Cô cũng rất kính trọng ông.
Như nhớ ra điều gì cô vội gọi quản gia lại.
"Cô còn cần gì sao?" Quản gia hỏi.
"Cháu muốn hỏi khi nào chủ tịch Diệp trở về vậy?"
Quản gia nghe vậy thở dài: "Đó là ba cháu mà" Bây giờ ông coi Diệp Vy như con của mình, nhiều khi hai người cũng rất thân thiết. Diệp Vy cũng không thích mình bị xưng hô cô chủ này cô chủ kia.
Diệp Vy im lặng không nói. Cô sẽ không thừa nhận đó là ba mình.
Quản gia cũng hiểu được suy nghĩ của Diệp Vy. Ông cũng cảm thấy ông chủ không đúng khi đã làm tổn thương hai đứa nhỏ.
"Ông chủ đi công tác, chắc phải một tháng nữa mới về. Công ti bên Anh mới thành lập nên có nhiều việc cần ông chủ xử lí"
"Vậy còn công ti ở đây thì sao?" Diệp Vy hỏi. Cô thấy Diệp Hàn chưa tự mình quản lí được.
"Công ti ở đây thì ông chủ giao cho cậu Nhất Minh" Quản gia vừa trả lời vừa phân phó người giúp việc.
Diệp Vy nghe vậy ngạc nhiên: "Công ti giao cho người ngoài mà cũng yên tâm được sao"
"Cậu Nhất Minh cũng mang họ Diệp. Ba cậu ấy với ông chủ là hai anh em ruột. Ba mẹ cậu ấy trong một lần tai nạn đã qua đời vào năm trước. Ông chủ có ý định giao công ti cho cậu vì với tính cách của cậu chủ thì không thể nào quảb lí công ti được"
"Vậy hắn ta đồng ý thừa kế sao?"
Quản gia tra lời: "Cậu Nhất Minh chỉ đồng ý sẽ giúp đỡ cậu chủ quản lí công ti chứ sẽ không tiếp nhận"
Diệp Vy gật đầu ra vẻ đã hiểu. Diệp Nhất Minh này cũng là một người tốt, không ham mê quyền lực.
Hình như người lúc chiều cô gặp tên là Diệp Nhất Minh?
Nhắc đến tào tháo tào tháo đến. Diệp Nhất Minh vào nhà thì thấy Diệp Vy đang ngồi ở phòng khách. Anh vui vẻ chạy đến.
"Chào em" Diệp Nhất Minh nở nụ cười tươi với cô. Anh quyết định rồi, không làm được người yêu thì làm anh em vậy.
Diệp Vy nghe thấy tiếng, ngẩng đầu lên thấy là Diệp Nhất Minh. Cô bây giờ cũng không bài xích anh nữa, một phần cũng thấy thương hại anh. Sau cái khuôn mặt tươi cười kia thì đã chôn dấu đi bao sự đau thương khi mất đi ba mẹ mình.
Diệp Vy
mỉm cười lại với anh, đôi mắt xinh đẹp cong lên đầy vẻ dịu dàng: "Chào anh. Em tên Diệp Vy"
Diệp Nhất Minh ngây người trước thái độ của Diệp Vy. Không phải lúc chiều đứa em gái này có ác cảm với anh sao, sao bây giờ lại thay đổi 180 độ vậy? Nhưng dù sao anh cũng cảm thấy rất vui.
Anh ngồi xuống bên cạnh Diệp Vy: "Nghe nói em sắp nhập học?" Diệp Nhất Minh với tay lấy qủa quýt trên bàn, vừa lột vỏ vừa hỏi cô.
Diệp Vy gật đầu: "Đúng vậy. Sang tuần em bắt đầu nhập học, đến lúc đó em sẽ chuyển ra ngoài"
Choang
Hai người đang giật mình, qủa quýt trên tay Diệp Nhất Minh rơi xuống.
Diệp Hàn đứng cạnh cầu thang, tay cậu vẫn giơ ra trong tư thế cầm chiếc cốc, xung quanh mảnh vỡ thủy tinh bắn tung tóe.
Cậu xuống nhà lấy nước thì nghe được chị cậu nói sẽ chuyển đi. Diệp Hàn cảm thấy khủng hoảng. Cậu nghĩ là nguyên do ở cậu. Chị đã chán ghét khi ở với cậu.
Diệp Nhất Minh thấy đứa em đang đau khổ đứng ở kia thì không đành lòng. Anh lên tiếng: "Diệp Hàn, lại đây ngồi đi"
Diệp Hàn ngơ ngác nhìn anh mình, rồi quay sang nhìn chị. Diệp Vy vẫn chăm chú xem ti vi, không có quay lại.
Diệp Hàn thấy vậy mím môi, vô cùng ủy khất. Cậu tiến đến ngồi đối diện Diệp Nhất Minh và Diệp Vy.
Từ đầu đến cuối cậu luôn chăm chú nhìn Diệp Vy. Phòng khách lúc này im lặng không ai lên tiếng, chỉ có âm thanh từ ti vi phát ra.
Diệp Nhất Minh nhìn Diệp Hàn rồi quay sang nhìn Diệp Vy. Anh cảm thấy mình cần làm gì đó để cứu vớt bầu không khí căng thẳng này.
"Khụ khụ..." Diệp Nhất Minh ho khan "Hai đứa...có muốn ra ngoài không?"
Diệp Hàn không trả lời, cậu nhìn Diệp Vy, dường như cậu lấy hết can đảm để lên tiếng: "Chị...chị muốn...chuyển đi sao?"
"Ừ" Diệp Vy lạnh lùng lên tiếng.
Diệp Hàn siết chặt bàn tay. Cậu cúi đầu, mái tóc trước trán che khuất đôi mắt sợ hãi: "Em...xin lỗi"
Không chỉ có Diệp Vy ngạc nhiên mà Diệp Nhất Minh cũng không tin vào tai mình nghe thấy.
Diệp Hàn cũng có lúc nhận sai sao? Còn thành khẩn như vậy.