Tác giả: Trang Mun
---------------------------------------------
Diệp Vy không lên tiếng, bầu không khí lại rơi vào im lặng.
Diệp Nhất Minh hết chịu nổi với hai người này. Anh đứng dậu, kéo tay Diệp Vy: "Đi ra ngoài thôi"
Diệp Vy cũng không phản kháng. Cô ngoan ngoãn đi theo.
Diệp Nhất Minh ra hiệu cho Diệp Hàn. Anh kéo tay cô đi ra ngoài.
Diệp Hàn thấy vậy cũng đứng dậy đi theo.
Hai chiếc môtô phân khối lớn đang phóng như bay trên đường. Ba người họ quyết định đi môtô, Diệp Vy ngồi đằng sau Diệp Nhất Minh, Diệp Hàn lái xe đi bên cạnh.
Hai chiếc xe lao với tốc độ kinh người. Diệp Vy không những không sợ mà còn thấy cả người thoải mái. Đón những cơn gió đập vào mặt, Diệp Vy thấy mọi buồn phiền dường như tan biến.
Diệp Hàn chốc chốc lại liếc nhìn Diệp Vy. Chiếc mũ bảo hiểm che kín nên không nhìn rõ vẻ mặt của cậu.
Ba người dừng xe trước quán bar lớn nhất thành phố. Diệp Nhất Minh ném chìa khóa cho người trông xe rồi dắt nắm tay Diệp Vy đi vào.
Diệp Hàn dừng xe, cậu tháo mũ bảo hiểm, ánh mắt nhìn chằm chằm hai bàn tay đang nắm chặt phía trước. Cậu bỗng cảm thấy buồn phiền.
"Chào anh, anh có muốn vào trong không?" Người trông xe thấy Diệp Hàn im lặng không có hành động gì thì nên tiếng hỏi.
Diệp Hàn lúc này mới giật mình nhận ra cậu ngẩn người đã được một lúc. Diệp Hàn xuống xe, ném chìa khóa cho anh ta rồi đi vào.
Diệp Hàn nhìn quanh, xung quanh là tiếng nhạc ầm ĩ, mọi người điên cuồng, đắm chìm trong sự xa hoa, trụy lạc.
Một người phụ nữ trông thấy Diệp Hàn đi một mình, trông có vẻ là một cậu ấm của một gia đình giàu có. Cô ta mỉm cười, cầm li rượu trên tay bước đến chỗ Diệp Hàn.
Chiếc váy ngắn cũn cỡn cùng với thân hình nóng bỏng của cô ta khiến tất cả đàn ông xung quanh thèm thuồng.
Diệp Hàn đang cố gắng tìm Diệp Vy, bỗng mùi nước hoa nồng nặc xộc vào mũi, một thân hình mềm mại dán lên người cậu.
Giọng nói cô ta vang lên bên tai cậu: "Sao anh lại đi một mình vậy? Có muốn uống với em một li không?"
Diệp Hàn theo bản năng đẩy ra, cậu lạnh lùng nhìn người phụ nữ đang ngồi dưới đất.
Vì Diệp Hàn dùng lực khá mạnh nên cô ta bị ngã. Cô gái ủy khuất nhìn Diệp Hàn: "Anh làm gì vậy?"
Mấy người đàn ông xung quanh vẫn luôn nhìn về phía này, thấy người đẹp bị bắt nạt thì nhao nhao lên muốn làm anh hùng cứu mĩ nhân.
Diệp hàn không có kiên nhẫn ở đây xem bọn họ diễn trò. Cậu xoay người định đi.
Bỗng một bàn tay đặt nên vai cậu, Diệp Hàn quay người nhìn chủ nhân của cánh tay đó, đập vào mắt cậu là một đầu đỏ rực.
Hắn ta khuôn mặt dữ tợn nhìn Diệp Hàn: "Mày dám động đến người yêu tao? Có phải mày chán sống rồi không?"
Mấy tên đàn em sau lưng gã ta bẻ tay: "Đại ca, cho nó một trận đi, dám động đến người yêu anh thì chỉ có chết thôi"
Diệp Hàn mấy ngày gần đây tâm trạng vô cùng tồi tệ. Mấy bọn côn đồ này còn dám động vào anh. Diệp Hàn không nói hai lời lao vào đánh nhau.
Mấy bọn côn đồ thấy hành động không nói gì liền đánh của Diệp Hàn, ngơ ra một lúc rồi cũng bắt đầu đánh trả.
Mặc dù hai bên không cân sức nhưng Diệp
Hàn lại chiếm ưu thế. Cậu xoay người đá một tên đang lao đến.
Trong quán bar lúc này vô cùng nhốn nháo, mọi người tránh xa khỏi cuộc đánh nhau, không ai có ý định ngăn cản.
Diệp Nhất Minh và Diệp Vy đang ngồi trong góc thì thấy có đánh nhau. Hai người chạy lại thì thấy Diệp Hàn đang một mình đấu với gần mười tên.
Trịnh Nhất Minh khẽ rủa thầm một tiếng. Anh dặn Diệp Vy tránh đi rồi lao vào giúp Diệp Hàn.
Diệp Hàn thấy Diệp Nhất Minh, cậu theo bản năng nhìn xung quanh.
Diệp Vy lo lắng nhìn trận đánh nhau, như bỗng cảm nhận được điều gì, cô nhìn xung quanh rồi rơi vào ánh mắt của Diệp Hàn cũng đang nhìn cô.
Bỗng Diệp Vy hét lên: "Cẩn thận"
Diệp Hàn ngơ ngác không phản ứng kịp, đằng sau một tên côn đồ cầm dao lao về phía cậu.
Diệp Hàn vội xoay người nhưng không kịp, con dao rạch trên tay cậu một vết sâu.
Diệp Hàn ôm tay, máu chảy nhuộm đỏ cả bàn tay cậu. Diệp Hàn khẽ nhíu mày.
Tên côn đồ thấy Diệp Hàn bị thương, hắn ta chưa từ bỏ ý định lao lên lần nữa.
Lần này Diệp Hàn không tránh kịp, mắt thấy con dao sẽ đâm vào phía cậu, một cánh tay giơ ra nắm lấy cánh tay tên côn đồ.
Diệp Hàn quay sang thì thấy là Diệp Nhất Minh, cậu gật đầu: "Cảm ơn"
Diệp Nhất Minh đá bay tên đó, nhìn Diệp Hàn: "Cẩn thận chút"
Một lúc sau thì bảo vệ của quán xuất hiện, họ vội ngăn chặn cuộc ẩu đả.
Quản lí của quán là một người đàn ông 35 tuổi. Anh ta chạy đến, đứng trước mặt Diệp Hàn và Diệp Nhất Minh: "Rất xin lỗi ngài, chúng tôi sẽ xử lí vụ này" Lên làm được quản lí quán bar lớn như thế này thì không phải là người bình thường. Anh ta đương nhiên biết hai vị này là thiếu gia nhà họ Diệp, tuyệt đối không thể đắc tội.
Diệp Nhất Minh đút hai tay vào túi quần: "Tôi mong lần sau đến đây sẽ không gặp phải chuyện này" Anh nói.
"Dạ. Nhất định rồi" Quản lí vội đảm bảo.
Diệp Nhất Minh quay sang xem vết thương của Diệp Hàn.
Tên đại ca nghiến răng đầy vẻ tức giận. Gã thấy chai rượu trên bàn thì cầm lên đi về phía Diệp Nhất Minh.
Diệp Vy định lại gần hai người thì bổng mở to mắt, gào lên:
"ANHHH..."