Vĩnh An trấn nằm ở huyện Thanh Thủy, mà huyện Thanh Thủy là thái ấp của Cảnh vương, vậy nên tiểu vương gia mà đám hộ vệ Vương phủ nhắc tới chính là Cảnh vương thế tử.
Biết người xảy ra chuyện là tiểu vương gia, chưởng quản tiệm thuốc luống cuống chân tay, chỉ có vị tọa đường tiên sinh là giữ được thần thái bình tĩnh, vội hỏi.
“Hộ vệ đại nhân, không biết tiểu vương gia măc bệnh hiểm nghèo gì? Tiệm thuốc chúng ta có rất nhiều dược liệu, một lúc không thể mang hết đi được. Người nói qua về bệnh trạng của tiểu vương gia đi, chúng ta sẽ mang thuốc phù hợp theo.”
Đầu lĩnh hộ vệ tuy rất nóng lòng, nhưng nhìn dãy tủ thuốc cao tới trần nhà thì đành miễn cưỡng lắc đầu, đáp ngắn gọn.
“Lúc tham gia săn bắn trong núi, không biết tiểu vương gia bị con quái trùng gì đốt, sau đó bắt đầu sưng lên, mưng mủ thối rữa, rồi hôn mê bất tỉnh. Trấn Vĩnh An của các ngươi cách địa điểm săn bắn gần nhất nên chúng ta mới chạy tới nơi này. Được rồi, mau chuẩn bị thuốc, cánh tay phải tiểu vương gia đã thối rữa, nếu không cứu kịp sợ là khó bảo toàn tính mạng. Lúc ấy Cảnh vương tức giận thì không ai trong chúng ta sống được.”
Tọa đường tiên sinh nghe giải thích xong thì sắc mặt tái nhợt.
Hắn làm nghề y nhiều năm, không sợ những bệnh hiểm nghèo, chỉ sợ trúng phải kỳ độc thế này. Bởi vì độc vật trên đời quá nhiều, trừ phi là người quanh năm chuyên tâm nghiên cứu độc vật nếu không, lang trung bình thường không thể phân biệt được nhiều.
Trong những loại độc vật, nhưng loài ít gặp như rắn, côn trùng, chuột, kiến là khó khăn nhất. Những độc vật kia chủ yếu tồn tại nơi rừng sâu núi thẳm, người bình thường rất ít gặp được. Độc tính những loại ấy lại cao, nếu bị cắn thì rất khó mà cứu được.
Trấn Vĩnh An thuộc huyện Thanh Thủy, mà toàn bộ huyện này đều là thái ấp của Cảnh vương. Theo lời thủ lĩnh hộ vệ nói, tiểu vương gia mà có chuyện, chưởng quầy, tọa đường tiên sinh cũng khó sống.
Thầm nhủ mình không may mắn, tọa đường tiên sinh chỉ biết than thở trong lòng. Từ đâu xảy ra chuyện tiểu vương gia săn bắn vị trúng độc có liên quan gì tới lão đâu. Mà trấn Vĩnh An lại cách nơi sắn bắn gần nhất, thế có khác gì ngồi ở nhà mà họa tự dưng từ trên trời rơi xuống?
Vẻ mặt đau khổ, tọa đường tiên sinh vẫn mang một tia hy vọng hỏi.
“Đại nhân, tiểu vương gia bị loại trùng nào cắn? Lúc hôn mê thế nào?”
“Không ai biết là loại độc trùng gì. Sau khi bị cắn không tới một phút là tiểu vương gia đã bất tỉnh rồi.” Thủ lĩnh hộ vệ lạnh lùng đáp.
Nghe câu trả lời, hy vọng cuối cùng của tọa đường tiên sinh đã tan biến. Không tới một phút đã hôn mê chứng tỏ loại độc này cực mạnh, độc vật cắn tiểu vương gia cũng không phải loại thường. Chưa có ai nhìn thấy hình dáng loại độc trùng này, hôm nay, xem ra hai người khó thoát khỏi cái chết rồi.
Biết rõ tiểu vương gia không có cách nào cứu được nhưng hắn không thể ngồi yên chờ chết. Còn nước còn tát, hắn tìm mọi loại thuốc có thể giải độc, chữa ngoại thương mang ra.
Bạch Dịch vẫn đứng ở cửa ra vào, đám quân lính chắn lối khiến hắn muốn ra cũng không ra được, miệng lẩm bẩm mình bị nhìn lầm trở thành học đồ, sợ là không tránh được liên quan.
Biết vậy nhưng thần sắc hắn không đổi. Tọa đường tiên sinh không giải được độc với hắn chỉ là chuyện nhỏ. Một phàm nhân bình thường sao có thể so với tán Tiên đã sống vạn năm. Đừng nói là mấy thứ trùng độc của thế gian, dù là vô số yêu thú trong tu chân giới đi nữa, chỉ cần tu vi đầy đủ hắn đều có thể giải trừ.
Nhìn bộ dáng nơm nớp lo sợ của chưởng quản và tọa đường tiên sinh, Bạch Dịch suy nghĩ một chút, sau đó nở nụ cười.
Nếu có thể gặp được thế tử của Cảnh vương, xem ra huynh muội bọn hắn cũng không cần phải khăn gói đi khỏi trấn Vĩnh An nữa rồi.
Không bao lâu sau, chưởng quầy và tọa đường tiên sinh đã thu thập được hai bao lớn dược liệu. Vẻ mặt buồn rười rượi, hai người mang theo hai bao dược liệu này đi theo đám hộ vệ. Lúc đi tới cửa mới phát hiện người thiếu niên bốc thuốc lúc trước vẫn còn đứng đó, đang bị mấy tên hộ vệ cầm đao trông coi. Chưởng quầy thuốc không đành lòng, nói với thủ lĩnh.
“Đại nhân, vị tiểu ca này là khách nhân tới bốc thuốc, người xem…”
Hộ vệ thủ lĩnh khoát tay, hai hộ vệ trông giữ Bạch Dịch liền lui ra.
Ra khỏi tiệm thuốc, vị chưởng quầy ngước nhìn căn nhà mình, lắc đầu than thở không khác nào đang bị người giải đi tra tấn. Nhưng hắn còn chưa đi xa, người thiếu niên bốc thuốc vừa rồi đã chạy tới bảo.
“Chưởng quầy, tại hạ có thể đi cùng người không? Ta cũng muốn mở mang kiến thức về loại độc này.”
Nghe thấy vậy, vị chưởng quầy