Hiện giờ Bạch Dịch không còn tu vi như trước nhưng nhãn lực vẫn còn, đối với Linh khí hắn vẫn rất quen thuộc, để nhận ra đâu là phàm nhân, đâu là tu chân giả không phải việc khó. Có điều vị Phí lão kia có tu vi thực sự quá thấp, chỉ là cấp thấp nhất của Luyện Khí kỳ.
Tu chân có thể gọi là tu Tiên.
Con đường tu Tiên chia làm bảy đại cảnh giới. Từ thấp đến cao là Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Hợp Thể và Đại Thừa. Tu luyện tới Đại Thừa mới có thể nghênh tiếp tiên kiếp, vượt qua nó sẽ trở thành Chân Tiên, phi thăng Tiên giới. Nếu thất bại sẽ trở thành Tán Tiên lưu lại chốn nhân gian.
Mỗi đại cảnh giới lại chia ra ba cấp là tiền – trung và hậu kỳ. Cảnh giới tăng lên, pháp lực tu vi cũng tăng theo, thọ nguyên được kéo dài hơn gấp nhiều lần. Người bình thường bước chân vào Luyện Khí kỳ đã có thể sống tới trăm tuổi. Nếu đột phá Trúc Cơ, thọ nguyên sẽ gia tăng tới hai trăm năm.
Lão giả mũi ưng trong lòng là một tu chân giả, đối với Bạch Dịch cũng không phải chuyện gì kỳ quái. Hiện giờ tu chân giới đang hưng thịnh, có rất nhiều môn phái tu chân lớn nhỏ đều thiết lập ngoại môn tại Phàm nhân giới, chiêu nạp những đệ tử phàm nhân có thiên phú. Những phàm nhân bình thường vẫn gọi họ là Tiên gia, cúi đầu quỳ bái.
Ở Đại Phổ quốc, quốc lực hưng thịnh hay không có liên quan mật thiết tới cảnh nội của tu chân giới. Có nhiều tu chân giả trở thành cung phụng cho hoàng tộc, vì hoàng tộc xuất lực. Tại Thanh Châu, nếu có phát sinh chiến tranh giữa hai nước thì ngoài trư so đấu giữa binh hùng tướng mạnh ra, còn phải xem tu chân giả của hai nước này mạnh yếu thế nào.
Hiện giờ tu chân giới ít xuất hiện trong mắt dân chúng nhưng vẫn cùng tồn tại với tầng lớp hoàng gia. Tu chân giả vốn có địa vị cao cao tại thương, ở nhân gian cũng không phải là cái gì đó quá bí ẩn, phần lớn mọi người đều biết tới sự tồn tại của họ.
“Phí lão, hai người này là chưởng quầy và tiên sinh tới từ tiệm thuốc lớn nhất trấn Vĩnh An. Ta để bọn chúng mang theo tất cả dược liệu có tác dụng giải độc đi, nên chăng ta cứ để cho bọn chúng xem qua thương thế của tiểu vương gia?” Thủ lĩnh hộ vệ nhớ tới hai người ở quầy thuốc, vội vàng nói với Phí lão.
“Lão phu còn không nhìn ra vương gia trúng độc gì, hai người họ là phàm nhân sao có thể nhận ra được.” Phí lão thở dài, bất đắc dĩ đáp. “Thôi được rồi, hai người các ngươi mau qua xem đi.”
Thấy đối phương gọi minh là phàm nhân, chưởng quầy và vị tọa đường tiên sinh đã biết đối phương chính là một tu chân giả rồi. Chỉ có tu chân giả mới đặt mình ra ngoài lớp phàm nhân bình thường. Hai người run rẩy tiến lại gần tiểu vương gia, vén chăn lên xem xét.
Lúc vừa tới, hai người vẫn còn có chút hy vọng nhỏ nhoi. Hiện giờ Phí lão là một tu chân giả còn thúc thủ vô sách, không có cách thì phàm nhân như bọn họ làm gì còn hy vọng. Hiện giờ nhìn tiểu vương gia một lần, chắc cũng là lần cuối trước khi về Tây Thiên (toi mạng).
Xem bệnh cho người khác lại nhìn ra cái chết của bản thân mình. Việc này chắc chắn là hiếm gặp từ trước tới giờ.
Bạch Dịch đi theo sau hai người, lúc chăn trên người tiểu vương gia được vén lên, trong phòng tràn ngập mùi ám hương làm gay mũi không che lấp hết được mùi thối rữa trên thân thể vị tiểu vương gia này phát ra.
Đầu vai và cánh tay phải của tiểu vương gia đã hoàn toàn thối rữa, bọc mủ mọc chen chúc, xen với huyết nhục màu đỏ thẫm. Giữa chỗ vết thương thối rữa là một vùng màu tím đen, mới nhìn đã khiến người ta sợ hãi. Vị chưởng quầy và tọa đường tiên sinh vừa nhìn thấy đã lắc đầu. Loại độc này đừng nói là có cách chữa, hai người này còn chưa từng nhìn qua nữa kìa.
“Cửu Hương Trùng?”
Vào lúc chưởng quầy và tọa đường tiên sinh đang ở bờ vực tuyệt vọng, phía sau họ lại phát lên mấy tiếng gọi quái trùng từ người thanh niên bước sau.
Câu nói của Bạch Dịch khiến hai mắt Phí lão và tên thủ lĩnh hộ vệ sáng lên, vẻ mặt khó tin. Hai vị chưởng quầy và tiên sinh ở tiệm thuốc cũng vội vàng kêu . “Tiểu ca nhi, ngươi nhận ra loại độc trùng này?”
“Tiểu tử, lão phu chính là cung phụng ở Cảnh vương phủ. Nếu ngươi có thể nhận ra loại độc này, cứu sống được tiểu vương gia, lão phu sẽ thiếu ngươi một điểm nhân tình.” Phí lão không còn để ý thân phận tu chân giả cao quý, trầm giọng quát.
Nhân tình của một tu chân giả không dễ mà có được. Đối với thường nhân, chỉ vần biết là tu chân giả, không biết cấp bậc thế nào đều là thân phận cao quý, một mối nhân tình của họ lại càng giống như một lá bùa hộ mệnh. Hơn nữa, một khi cứu sống tiểu vương gia, Cảnh vương lẽ nào lại không báo đáp? Thiếu niên mặc trên người y phục nghèo nàn, cuộc sống nhất định khổ cực. Nếu có thể cứu được tiểu vương gia, tương lại sau này nhất định vô cùng sáng lạn.
Bạch Dịch cười nhạt, hắn từ tốn nói.
“Khi còn nhỏ, ta vẫn thường săn bắn mà