“À, đúng rồi, xem ta này, chút nữa thì quên mất.” Trương thị nhìn ánh mắt Liên Mạn Nhi lại nhớ đến chuyện cả nhà thương lượng tối qua, liền dặn dò Đa Phúc: “Đa Phúc, con ra tiền viện nói với đại gia, nếu thấy người này thành thật, không phải loại người sống trên mây thì giúp đỡ người ta thêm ít tiền, để hắn cưới một người vợ khác… lại sinh một đứa con kế thừa hương khói, đây là việc tích đức.”
Đa Phúc vâng lời đi ra ngoài.
“Tứ thẩm thật là tâm địa Bồ Tát.” La Tiểu Yến ở một bên bày ra bộ mặt tươi cười nói: “Dương gia này cháu cũng biết. Là người Tứ thẩm không quen biết, trước kia cũng không có qua lại. Thế mà không chỉ giải tai họa cho hắn, còn giúp tiền cho hắn phát tang vợ, ân tình này không kém ân tình của cha mẹ hắn.”
“Chỉ là người ngoài không phải thân thích gì, mà Tứ thẩm còn phát thiện tâm, lo lắng chu đáo. Nếu là thân thích, vậy càng đừng nói tới, chuyện khác….”
“Nhị tẩu, đừng nói như vậy.” Liên Mạn Nhi ở bên cạnh cười cắt ngang lời La Tiểu Yến: “Chỉ là giúp đỡ chút tiền, sao có thể so sánh với ân tình dưỡng dục của cha mẹ người ta chứ.”
“Là lời này, ân tình của cha mẹ hắn đúng là không thể sánh được. Như người này, cha mẹ hắn không cưới được vợ cho hắn, nhà nghèo, đó chỉ là bất đắc dĩ.” Trương thị nói: “Chuyện mà chúng ta có thể giúp, cũng chỉ có thế mà thôi.”
“Đối với Tứ thẩm và Mạn Nhi đây không phải là chuyện gì lớn. Nhưng với hắn chính là thiên ân, Tứ thẩm làm vậy là hành thiện tích đức, hắn cũng biết cảm kích.” La Tiểu Yến nói.
“Mặc dù chúng ta giúp hắn, nhưng cũng không phải muốn hắn cảm kích.” Liên Mạn Nhi nói: “Ra tay giúp hắn, là bởi vì thấy hắn là người thành thật, chứ nếu là loại người mơ tưởng cao xa, không thực tế, chúng ta cũng lười giúp. Không phải có câu ‘Giúp gấp không giúp nghèo’ sao.”
“Chính là đạo lý này.” Trương thị tiếp lời: “Người này, hắn biết căn cơ nhà mình, chỉ cần cưới một người vợ biết quản lý việc nhà, nối dõi tong đường, chuyện khác không hề kén chọn. Việc này chúng ta giúp được. Nếu nhân phẩm hắn không tốt, có chút tiền liền muốn cưới một người vợ xinh đẹp trẻ trung hoặc là vừa mới được ăn no lại muốn ăn thịt cá, loại người này không thể thành công. Chúng ta có giúp hắn cũng vô ích thôi, thà không giúp ngay từ đầu còn hơn.”
“Mẹ, đây không phải là đạo lý bà ngoại vẫn hay nói với chúng ta – liệu cơm gắp mắm, đó sao?” Liên Mạn Nhi cố ý hỏi Trương thị.
“Đúng, là liệu cơm gắp mắm.” Trương thị gật đầu.
“Nhị tẩu nghe qua câu này chưa?”Liên Mạn Nhi hỏi La Tiểu Yến.
Lúc này La Tiểu Yến đã ý thức được có chuyện, trong lòng âm thầm lo lắng, nên cũng không lập tức trả lời Liên Mạn Nhi.
“Vợ Nhị lang, tuổi cháu còn trẻ, những chuyện nhìn thấy cũng ít. Ta từng trải hơn cháu, cũng có thể tính là trưởng bối của cháu, đạo lý liệu cơm gắp mắm này, trong nhà sống như thế nào, bất kể là thân phận gì, đều phải hiểu được đạo lý này, vậy cuộc sống mới thoải mái được. Nếu không chỉ rước lấy tai họa mà thôi.” Trương thị lại nhìn La Tiểu Yến nói: “Từ nhỏ cháu đã gánh vác gia đình, đạo lý này ta nghĩ cháu cũng biết. Cha mẹ cháu nhất định cũng đã dạy cháu.”
“Dạ. Cha mẹ cháu có dạy, cháu hiểu được.” La Tiểu Yến định thần lại, vội trả lời, sắc mặt có chút bất an lo sợ.
Trương thị và Liên Mạn Nhi thấy La Tiểu Yến đã hiểu ý của các nàng rồi nên cũng không nói nhiều nữa.
“Hôn sự của đệ đệ cháu, các cháu định thế nào?” Trương thị lại hỏi La Tiểu Yến.
“Có tính toán gì…” La Tiểu Yến nghe Trương thị hỏi, hai tay siết chặt vào nhau, biểu hiện trong lòng vô cùng khẩn trương, bối rối ”Còn phải xem nhà người ta…”
“Vợ Nhị lang, chúng ta là thân thích nên ta mới nói.” Trương thị nói: “Hôm qua cháu nói cô nương nhà kia, ta thấy cũng là nhà gia cảnh bình thường. Nhà bình thường mà gặp được một người đang có công việc kiếm ra tiền là chuyện cầu mà không được, chưa nghe qua ai còn muốn kén chọn.”
“Hay là nhà người ta môn hộ cao?” Trương thị hỏi La Tiểu Yến.
“Dạ không phải, chỉ là nhà bình thường thôi.” La Tiểu Yến nói.
“Ờ” Trương thị ờ một tiếng, lại thuật lại chuyện Ngô Vương thị hỏi thăm được về Vương Tuyết Mai kia cho La Tiểu Yến nghe. “Ta nghe nói lúc trước nàng ta có bàn chuyện hôn sự với vài hộ gia đình trong thành, không nói mấy hộ trong thành đó, chỉ nói gần nhất là nhà lão Kim, đây là người gì chứ! Ta thật toát mồ hôi.”
La Tiểu Yến nghe Trương thị nói chuyện, đầu cúi thấp không nói một lời.
Liên Mạn Nhi đánh giá thần sắc La Tiểu Yến, trong lòng hiểu được mấy chuyện Trương thị nói, La Tiểu Yến không phải là lần đầu nghe thấy, cũng là nói La gia biết hết mọi chuyện về Vương Tuyết Mai nhưng vẫn bằng lòng hôn sự này.
Chuyện này đáng phải cân nhắc đây, Liên Mạn Nhi nghĩ.
“Mấy lời Tứ thẩm nói, cháu lần đầu tiên nghe được, đợi cháu về sẽ hỏi thăm xem sao.” Đợi Trương thị nói xong, La Tiểu Yến mới ngẩng đầu lên, nói.
“Nhị tẩu, mẹ muội chỉ nghe nói thôi, tẩu không cần phải để ý quá.” Liên Mạn Nhi cười nói: “Mẹ muội chỉ là quan tâm. Nếu là người nhà khác, đừng nói là nghe chuyện bình thường như vậy, mà chuyện có lớn hơn đi nữa, mẹ muội cũng không nói đâu. Nói nhiều đến đâu, lý lẽ hợp lý thế nào cũng không cản được người ta cam tâm tình nguyện, đúng không tẩu.”
“Chuyện này muội không hiểu lắm. Dù sao ở đây cũng không