Nói chuyện giữ lời, nói được làm được, đây chính là ưu điểm của La Tiểu Yến, nữ tử bình thường hiếm khi có được. Cho nên, Liên Mạn Nhi mới cùng người nhà quyết định, nói với nàng ta như vậy.
“Đệ đệ của cháu lấy được người vợ như ý. Cha mẹ, muội muội cháu đều vui lòng. Ngoài ra đệ đệ cháu còn có một công việc tốt, cô nương đó chắc cũng vừa ý, cả nhà đều vui, cháu không có gì phải nuối tiếc nữa. Cuộc sống sau này, nên một lòng một dạ với Nhị lang, người nông dân chúng ta đều tuân thủ bổn phận như vậy, cháu cũng nên tuân theo.” Trương thị tiếp lời.
“Với lại, cháu cũng nên sinh con cho Nhị lang đi! Mấy năm nay tâm tư cháu thế nào chúng ta đều đoán được. Nhị lang thương cháu, coi trọng cháu, nhưng thằng bé không phải đứa ngốc, cháu không thể ức hiếp nó mãi được. Đợi lòng nó nguội lạnh rồi, cháu có được chỗ nào tốt chứ. Lại nói, dù nó không để ý nhưng chúng ta là chú thím cũng không đồng ý. Hương thân phụ lão ở đây mọi người đều có mắt nhìn. Làm người, không thể quá đáng như vậy.”
Nói đến đây, giọng Trương thị không nhịn được có chút tức giận. Yêu cầu La Tiểu Yến sinh con cho Nhị lang là chuyện tối qua cả nhà đã thương lượng, Liên Thủ Tín còn đặc biệt nhắc nhở.
La Tiểu Yến nghe Trương thị nói vậy, sắc mặt cùng giọng nói của Trương thị làm cho nàng chột dạ, nàng vội vàng tụt xuống giường, quỳ xuống.
“Tứ thẩm, cháu …”
“Cháu đừng nói gì nữa, sau này chúng ta chỉ nhìn những gì cháu làm thôi.” Trương thị nói, lúc này bà cũng không muốn nghe La Tiểu Yến giải thích nỗi khổ tâm chi nữa.
“Đừng quỳ nữa, mau đứng dậy đi, đất rất lạnh.” Trương thị nói: “Vợ Nhị lang, ta nói không đúng sao?”
“Tứ thẩm,” La Tiểu Yến cũng không lập tức đứng dậy, vẫn như cũ quỳ ở đó: “Cháu, cháu thật không có tâm tư khác. Nếu cháu có ý gì xấu, cứ cho thiên lôi đánh chết cháu đi! Cháu, cháu chỉ là… Không bỏ được…”
La Tiểu Yến nói đến đây dường như bị xúc động mà khóc nức nở. Trương thị và Liên Mạn Nhi đều hiểu. La Tiểu Yến đang giải thích chuyện nàng ta không sinh con cho Nhị lang. Nàng ta cũng không phủ nhận có giở thủ đoạn, chẳng qua chỉ biểu lộ rằng không có ý xấu, do không bỏ được gia đình mà thôi.
“Cháu đó, ta chưa từng thấy ai như cháu. Nhà cháu lúc trước thế nào, không phải Chiêu Đệ vẫn được sinh ra rồi nuôi lớn đó sao? Bây giờ cũng đâu thiếu cơm cho nó? Mười dặm tám thôn quanh đây, những nhà kém nhà cháu cũng có, nếu người ta cũng không sinh không nuôi, chẳng lẽ phải tuyệt tự sao?” Trương thị vô cùng không thích chuyện La Tiểu Yến không sinh con cho Nhị lang.
“Tứ thẩm, cháu, cháu…” La Tiểu Yến muốn giải thích thêm nữa nhưng nghĩ đi nghĩ lại chuyện này Trương thị đã nói huỵch toẹt ra rồi, nàng còn có gì để giải thích chứ, chỉ chuốc lấy sự chán ghét của Trương thị mà thôi.
Nhị Nữu Nữu ngồi trên giường ăn hoa quả, thấy La Tiểu Yến vừa khóc vừa quỳ, tay cầm hoa quả không đưa vào miệng nữa.
“Mẹ, Mẹ sao vậy ạ?” Nhị Nữu Nữu vừa hỏi vừa bò ra mép giường. Nhìn La Tiểu Yến rồi nhìn Trương thị và Liên Mạn Nhi, ánh mắt Nhị Nữu Nữu nhìn La Tiểu Yến lộ rõ sự lo lắng và ân cần.
Con nít không biết giả vờ, trong lòng Nhị Nữu Nữu có La Tiểu Yến. Dù sao cũng là người lo lắng chăm sóc cho bé từ nhỏ, chỉ cần không nói ra thì cả đời này bé vẫn nghĩ La Tiểu Yến là mẹ ruột của mình.
Trương thị ôm Nhị Nữu Nữu lại. Nhìn Nhị Nữu Nữu, bản tính Trương thị vốn đã mềm lòng lại càng mềm hơn.
“Thôi, cháu đứng dậy đi, chuyện qua rồi, đều đã qua rồi.” Trương thị nói với La Tiểu Yến.
“Nhị tẩu, nhanh đứng lên đi. Tẩu xem Nhị Nữu Nữu đau lòng rồi kìa, tẩu đừng dọa cháu.” Liên Mạn Nhi nói.
Lúc này La Tiểu Yến mới chậm chạp đứng lên, đứng cạnh mép giường không dám ngồi xuống.
Nhị Nữu Nữu bò qua, nắm lấy tay của La Tiểu Yến, dường như muốn an ủi nàng.
“Đứng làm gì, ngồi đi.” Trương thị lại thở dài: “Lòng người a, đều là thịt, cháu xem Nhị Nữu Nữu và Nhị lang đối với cháu, trong lòng cháu… Haiz…”
“Nhị tẩu, mẹ muội đã nói rõ rồi, dù tẩu quyết định thế nào cũng nên báo cho chúng ta biết.” Liên Mạn Nhi nói. Nhà các nàng cũng bận nhiều việc, không có nhiều thời gian dành cho La Tiểu Yến.
“Tứ thẩm, chuyện này có thể cho cháu chút thời gian về thương lượng với người trong nhà không?” La Tiểu Yến nói.
La Tiểu Ưng là đệ đệ bảo bối của La Tiểu Yến, đối với yêu cầu của đệ đệ nàng luôn tận lực thỏa mãn hắn. Lần này La Tiểu Ưng thích Vương Tuyết Mai, La Tiểu Yến đã nghĩ dù thế nào cũng phải cho đệ đệ nàng được như ý.
Lão phụ mẫu La gia cũng xem con trai là bảo bối, con trai không thích các cô nương nhà nông “Ngũ đại tam thô” (Người cao lớn thô kệch). Bọn họ cũng cho rằng con của họ rất xứng với cô nương Vương gia.
Song, lúc nãy những đạo lý mà Trương thị nói, La Tiểu Yến đều hiểu được. Tuy nàng muốn đệ đệ mình được như ý, nhưng cũng không thể không nghĩ đến ngày tháng sau này của nhà mẹ đẻ nàng, làm sao chăm lo nhà cửa, làm sao sống tiếp đây? Vì vậy đối với hôn sự này, nàng đã bắt đầu do dự.
Nhưng tâm lý yêu thương đệ đệ cùng với tấm lòng thuận theo phụ mẫu, cũng làm cho nàng không thể lập tức quyết định chối bỏ mối hôn sự này ngay được.
“Tứ thẩm, chuyện người nói, cháu đã hiểu. Cháu biết đó đều là những lời khuyên chân thành. Nếu người không thật lòng đối đãi sẽ không nói với cháu đâu. Cháu sẽ về khuyên nhủ đệ đệ, nhanh chóng trả lời cho thẩm biết.” La Tiểu Yến nói.
“Được, đây rốt cuộc cũng là chuyện của nhà mẹ đẻ cháu, ta không tiện can thiệp nhiều.” Trương thị nói: “Bất kể hôn