Editor: TieuTieu“Bà nói cái gì?”Nghe được Vương Quế Hương nói, mặt Cố Đức Thành biến sắc, tẩu thuốc trên tay cũng rơi xuống, lkhông phải úc nãy vẫn đang tốt đẹp sao?Vương Anh nằm trên giường, nghe được giọng nói lo âu của cha mẹ chồng trong nhà, mặt cười trên nỗi đau của người khác.
Chạy không phải tốt sao!Đúng là muốn cô chạy.
Mặc dù Cố Cảnh Xuyên tàn phế, nhưng cô ta không muốn anh cưới vợ.
Không ai biết, năm đó, cô ta đến nhà họ Cố gặp Cố Cảnh Huy, thích ngay cái nhìn đầu tiên chính là Cố Cảnh Xuyên.
Nhưng mà anh, nhưng ánh mắt không cho bản thân cô ta.
……Người nhà họ Cố đang nóng vội, hoặc là, trong tiềm thức của cả nhà họ, không tin tưởng Lâm Mẫn.
Lúc đó nghe được không thấy Lâm Mẫn đâu, phản ứng đầu tiên không phải tìm trong nhà mình, mà là trốn ra bên ngoài.
Cố Cảnh Huy đang ở với vợ, nghe được động tĩnh bên ngoài, nói rằng, “Anh đi xem thử”.
“Em vẫn đang nằm trên giường, anh đi xem cái gì? Ngộ nhỡ em lại không khỏe thì phải làm sao? Cố Cảnh Huy, anh rốt cuộc hiểu rõ không, ai mới là người quan trong nhất?”Cố Cảnh Huy cười hihi, “Đường nhiên là em và con rồi”.
Cố Đức Thành và Vương Quế Hương hoang mang chạy ra ngoài, đột nhiên, nghe được giọng nói trong suốt, gọi họ.
……Lâm Mẫn từ lúc Vương Anh giả vờ ngất xỉu, cô nhìn thấy mục đích của người phụ nữ này rồi.
Đây là cơ hội để cô trốn chạy.
Kiếp trước, người phụ nữ này, cũng không ít lần “Giúp cô”.
Thậm chí, cả Lý Khánh Minh, cũng là "giúp cô".
Lúc đó, Vương Anh nhìn thấy cô khóc như vở thành từng miếng, kéo cô vào phòng mình, thêm dầu vào lửa, cô ta nói, “Cùng là phụ nữ với nhau, chị có thể hiểu rõ tâm trạng của em, gả cho một người tàn phế không đứng được, việc này trên người ai, đều không thể chấp nhận”.
“Chị nhìn em như vậy, trong lòng chị, khó chịu như dao cắt vậy, thật sự tạo nghiệp chướng”.
Nghe được lời Vương