Editor: TieuTieuNhưng mà rõ ràng anh muốn cô rơi đi, nhưng không dùng phương pháp này.
Lúc trong nhà yên lặng, cửa phòng có người đẩy ra.
Cố Cảnh Xuyên ánh mắt ảm đảm, nhìn ngoài cửa sổ.
Chỉ biết người trong nhà đi vào, nhưng không quay đầu.
Theo người đến từng bước một, khóe mắt anh có hơi sáng lên.
Anh từ khi bước chân vào, phân biệt người bước vào là ai.
Anh nghiêng đầu sang bên.
Nhìn thấy đầu tóc Lâm Mẫn lộn xộn, trên tay bưng cơm xào trứng vào.
Cố Cảnh Xuyên khóe mắt trầm trĩnh, lần nữa biến động vài phút.
Trên mắt lóe lên tia hoảng hốt.
Có một niềm vui không thể giải thích được trong lòng anh“Buổi sáng anh chưa ăn cơm? Cha mẹ anh chăm sóc chị dâu, có thể không chăm được cơm cho anh, trong phòng có cơm thừa, tôi xào một chút, anh ăn chút đi”.
Cố Cảnh Xuyên không nói gì, hai mắt thăm dò nhìm chằm cô.
“Ăn nhanh đi, rất ngon”.
Cố Cảnh Xuyên không nhận.
“Sợ tôi hạ độc sao?” Lâm Mẫn hiểu anh mắt của anh, “Tôi thử một miếng trước cho anh”.
Lâm Mẫn cầm thìa, múc một thìa bỏ vào trong miệng.
“Như thế nào? Lúc này yên tâm rồi phải không?”Cố Cảnh Xuyên khó khăn quay đầu lại, cố nén một loại cảm xúc đang trào dâng trong lòng, mở miệng, “Cơm để đó, cô đi!”Lâm Mẫn tức giận, đùng một tiếng đặt dĩa xuống, “Cố Cảnh Xuyên, trong đầu anh có bệnh sao? Đây là lần thứ mấy anh đuổi tôi đi rồi?”“Anh nghĩ làm như vậy, rất vĩ đại sao?” Lâm Mẫn cười nhạo, “Đồ bỏ đi, tôi nếu đi rồi, về sau sao gả cho người