Lâm Huyền Du cũng không muốn nói đến chuyện này nữa, nhìn cô nhân viên kia gật đầu cho qua chuyện.
Dù sao hôm nay cô đến là để mua đồ áo mới, cũng chẳng phải đến để đối chất với người không có não.
Lâm Huyền Du cầm lấy chiếc váy xanh ngọc trên tay cô nhân viên kia hướng Lâm Tư Tuyết tươi cười như chưa có chuyện gì: “Chị Tuyết Tuyết, chị nói xem chiếc váy này em mặc có đẹp không?”
Cô còn lấy chiếc váy ướm thử lên người làm cho Lâm Tư Tuyết tức không phát ra lời.
Nhưng mà không lẽ bây giờ cô ta lại đi chửi rủa Lâm Huyền Du?
Dù có căm phẫn tới đâu cô ta cũng chỉ có thể giấu nghẹn trong lòng mà thầm mắng chửi Lâm Huyền Du mà thôi.
Lâm Tư Tuyết vẫn vẻ mặt ôn nhu như ngọc, người ngoài nhìn sẽ giống như một người chị tốt cùng em gái đi dạo phố: “Ừm, chị thấy rất hợp với em nha.”
Lâm Huyền Du gật đầu, rất đồng ý với Lâm Tư Tuyết: “Vậy em lấy chiếc váy này!”
Lâm Huyền Du đưa chiếc áo cho cô nhân viên bên cạnh, bảo cô ta đi gói lại.
Cô ta cũng rất nhanh dạ dạ vâng vâng rồi đi gói đồ.
Sau khi cô nhân viên kia đi thì Lâm Tư Tuyết kéo tay cô đi về phía trước: “Lâu lâu hai chị em mình mới đi dạo phố.
Cũng không thể cứ rầu rĩ như vậy được, mau đi thôi em!”
Cô cũng không chống cự mà để Lâm Tư Tuyết kéo đi: “Nhưng mà…”
Lâm Tư Tuyết biết Lâm Huyền Du do dự việc gì.
Tiền tiêu hàng tháng của cô chỉ có vài trăm nghìn làm sao mua nổi cái váy mấy trăm triệu.
Lâm Tư Tuyết cười thầm trong lòng, cô ta rất hả hê.
Vừa nãy Lâm Huyền Du cướp chiếc váy kia của cô ta, giờ cô ta vẫn còn hậm hực, còn định tìm thời cơ trả đũa.
Không ngờ lại đến sớm thế.
Hai tay đặt lên vai Lâm Huyền Du, cô ta cố gắng hét giọng thật to để tất cả mọi người đều nghe thấy: “Em không phải lo! Chị biết là tiền tiêu vặt hàng tháng ba gửi em mấy trăm triệu, chị cũng biết em lỡ xài hết rồi! Nhưng mà không sao, dù tiền tiêu hàng tháng của chị ít hơn em một chút nhưng mà vẫn đủ giúp em trả mà!”
Mọi người xung quanh đều liếc nhìn cô một cái, xì xào to nhỏ.
Cô giống như là một người em gái hống hách, tiêu xài hoang phí.
Còn Lâm Tư Tuyết giống như người chị dịu dàng, cưng chiều em gái hết mực, chuyện gì cũng nhường nhịn cô.
Lâm Huyền Du cũng chẳng thèm tức giận mà vui vẻ hỏi lại cô ta một câu: “Chị sẽ trả tiền giúp em ạ?”
Lâm Tư Tuyết vốn còn tưởng cô sẽ đối kháng lại việc kia không ngờ lại đi hỏi một việc ngớ ngẩn.
Đúng là Lâm Huyền Du vẫn chỉ là con ngốc ngày nào thôi, làm gì thay đổi chứ?
Rõ ràng là cô ta đã nhìn nhầm mà!
Lâm Tư Tuyết thấy cô chiếc váy kia nhiều nhất cũng là mấy trăm triệu.
Cô ta bỏ ra vài trăm triệu để chọc cho Lâm Huyền Du xấu mặt thì