Lâm Huyền Du nhận lấy đồ trong tay cô nhân viên rồi nhìn Lâm Tư Tuyết cười cười giọng một tiếng: “Chị?”
Lâm Tư Tuyết cắn răng mà đưa thẻ tín dụng của mình cho cô thu ngân.
Dù cho có không muốn nhưng lúc nãy cô ta hét to như vậy, người ngoài sẽ đánh giá cô ta.
Cô gái đứng ở quầy thu ngân tươi cười lấy thẻ trong tay Lâm Tư Tuyết rồi nhanh tay quẹt thẻ.
Nhìn cảnh mà cái thẻ bị quẹt mà tim Lâm Tư Tuyết ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa.
Bây giờ cô ta rút lại lời nói lúc nãy có còn kịp không?
Cô thu ngân thanh toán xong thì trả thẻ lại cho cô ta, cầm trong tay tấm thẻ vừa quẹt một cái không thương tiếc mà Lâm Tư Tuyết xót xa trong lòng.
Trong lúc Lâm Tư Tuyết còn đang đau lòng thì Lâm Huyền Du đi lại vỗ vai cô ta cười vô lại, giống như chưa từng có gì xảy ra: “Chị Tuyết Tuyết, chị muốn đi dạo cùng em nữa không?”
Lâm Tư Tuyết thần sắc nhợt nhạt, mất sức sống, nụ cười cứng đờ không tự nhiên: “Chị có hơi mệt, em đi dạo đi! Chị về nghỉ ngơi trước.”
Lâm Huyền Du cũng không níu kéo cô ta, gật đầu: “Vậy em đi trước, chị về cẩn thận.”
Nói xong, cô cũng không nhìn mặt của Lâm Tư Tuyết, trực tiếp lướt qua cô ta đi mất.
Bây giờ chắc Lâm Tư Tuyết đang rất bực tức mà chẳng biết xả đi đâu.
Tự nhiên mất không không một tỷ tư, đừng nói là Lâm Tư Tuyết đến cả cô cũng hơi đau lòng mặc dù cô chả phải chi.
Hôm nay đúng là ngày của Lâm Huyền Du.
Đi phỏng vấn thì trúng tuyển, đi xem đồ thì có người tặng đến tay.
Có khi đi một đoạn nữa gặp chuyện hay hơn không chừng.
Nghĩ như vậy, cô vui vẻ vừa đi vừa cười.
Tung tăng đi trên đường như con điên thì đụng trúng tản đá.
Cô bị bật ngã xuống đất.
“Giữa đường có tản đá à?”
Cô ngước đầu lên xem xem tảng đá nào to gan ở giữa đường làm cô té như vậy.
Đập vào mắt Lâm Huyền Du là một người đàn ông cao ngất, làm cô phải ngước cao đầu mới thấy hết mặt anh ta.
Ngũ quan tinh xảo, môi mỏng hơi mím lại, đôi mắt thâm sâu khó lường nhìn cô chằm chằm cũng không biết đang nghĩ gì.
Nhưng mà sao cô thấy người đàn ông trước mắt này hơi quen quen ấy nhỉ?
Lâm Huyền Du nhanh chóng đứng dậy, nhìn thật kỹ người đàn ông kia.
Chính là anh ta, người cùng cô phỏng vấn ở tập đoàn Dương thị rồi bị cô giở trò đuổi đi.
Người đàn ông cực phẩm như vậy cô gặp rồi sẽ không quên đâu!
Cô hơi nghiêng nghiêng đầu nhỏ nhìn anh ta cười cười gượng ghịu: “Xin chào… a ha ha…”
Anh nhìn cô mà môi mỏng hơi nhếch lên, xem chừng là cười cũng chưa không có cười: “Cô đây là thấy chột dạ?”
Lâm Huyền Du nhướng mày liễu nhìn anh.
Gì mà chột dạ?
Cô sao phải chột dạ, cô là quang minh chính đại đuổi anh đi mà.
Rõ ràng là cô chỉ nói láo vài câu, mà anh đã tin