Từ nãy đến giờ, Lâm Huyền Du nghe hai người anh một câu, em một câu trông vô cùng hòa hợp.
Người ngoài nhìn khung cảnh này sẽ bảo cô là kẻ thứ ba cho xem.
Chậc!
Hai người bọn học tình chàng ý thiếp như vậy, Lâm Huyền Du nào lỡ phá hoại.
Cô chỉ có thể ngồi đó ăn hết món này đến món nọ.
Không phải nói ba hoa chứ đồ ăn ở đây rất ngon.
Lâm Huyền Du ăn hết món này đến món khác, mỗi món đều đem thử qua một miếng.
Đôi cẩu nam nữ kia không ăn thì bà đây ăn.
Không thể lãng phí đồ ăn.
Trái lại, Lâm Tư Tuyết chú ý đến Lâm Huyền Du ăn nhiều như vậy thì khóc chịu, quở giọng trách mắng: “Du Du, em xem em kìa, có phải lần đầu ăn ở đây đâu? Sao lại hấp tấp như vậy? Cũng chẳng ai thèm dành với em!”
Lâm Huyền Du nhìn thẳng Lâm Tư Tuyết, khuôn mặt lạnh lùng, trong đôi mắt như lóe lên tia lạnh lẽo, hai con người sâu thẳm khẽ động nhẹ làm người ta hoảng sợ: “Chị à, hai người tình tình tứ tứ trước mặt em cũng không quên em mới là bạn gái của anh ấy?”
Ngay lập tức, Lâm Tư Tuyết cả người cứng đờ.
Từ trước đến nay, cô ta có làm như thế nào với Minh Hạo Kỳ trước mặt cô, Lâm Huyền Du một tiếng cũng sẽ không nói ra.
Vậy mà bây giờ tình huống lại như thế này thật khó xử.
Lâm Tư Tuyết buông cánh ta Minh Hạo Kỳ ra, thần sắc không tốt lắm.
Minh Hạo Kỳ cũng không kém, anh ta trước giờ là thích Lâm Tư Tuyết nhưng vẫn qua lại với Lâm Huyền Du là vì Lâm Tư Tuyết muốn vậy.
Bây giờ người khó xử không ai khác mà chính là anh ta.
Minh Hạo Kỳ có chút hoảng loạn: “Du Du, em nghe anh giải thích đã, anh và Tuyết Tuyết chỉ là anh em thôi.”
Lâm Huyền Du bưng ly Wray & Rum Vintage Nephew lên, ngón tay ngọc miết nhẹ vành ly rồi uống một ngụm: “Sao lại là anh em? Tôi là em của chị Tuyết Tuyết thì Minh thiếu gia không phải nên gọi một tiếng chị dâu sao?”
Dùng một chút, cô đặt ly rượu xuống bàn rồi lạnh lùng nói: “Hay là nói, Minh thiếu gia muốn gọi tôi là em dâu?”
Minh Hạo Kỳ kiếp sợ, ánh mắt kia của cô thật sự rất dọa người, anh ta run rẩy nói: “Anh… anh… không phải như em nghĩ đâu mà.”
“Hửm?”
Giọng điệu của Lâm Huyền Du nhẹ nhàng giễu cợt.
Minh Hạo Kỳ cũng không ngờ đến ăn một bữa cơm với Lâm Huyền Du lại khó khăn như vậy.
Trên trán anh ta toát một tầng mồ hôi mỏng, có thể thấy anh ta rất lo lắng!
Đúng là tra nam!
Ngón tay Lâm Huyền Du gõ cạch cạch trên bàn, tạo thành âm thanh chói tai.
Lâm Huyền Du làm như không có gì, mỉm cười dịu dàng nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng, xa cách: “Nếu mà Minh thiếu gia đã không muốn nói, vậy để tôi nói!”
Ánh mắt cô khẽ liếc qua Lâm Tư Tuyết đang cắn chặt môi tức giận: “Minh thiếu gia à, tôi thấy anh thích chị Tuyết Tuyết như vậy, tôi cũng không muốn lấy lại.”
“Đồ tôi xài xong