Lâm Tư Tuyết vỗ vai Minh Hạo Kỳ, giọng nói nhẹ nhàng như bông: “Hạo Kỳ ca ca, ở đây em còn khoảng bốn trăm hai mươi triệu, em lấy đi.”
Minh Hạo Kỳ xoay qua nhìn cô ta, mặt mày cảm kích không thôi.
Nhưng mà nếu anh ta nhận số tiền này thì thể diện của anh ta mất sạch, Minh Hạo Kỳ có chút lưỡng lự.
Lâm Tư Tuyết cũng nhìn ra được anh ta đang chần chờ, cô ta đưa tay nắm lấy tay Minh Hạo Kỳ, giọng nói mang chút ủy khuất lại kiên trì thật làm người ta thương cảm: “Hạo Kỳ ca ca, số tiền này cứ xem như anh mượn em đi.”
Đôi mắt Lâm Tư Tuyết đỏ hoe, hai má lại ửng đỏ, giống như thiếu nữ e thẹn.
Minh Hạo Kỳ thật sự rất đau lòng.
Từ trước đến giờ, người anh ta thích là Lâm Tư Tuyết.
Vậy mà cô ta nói chỉ xem anh ta là anh trai thôi, còn nói Lâm Huyền Du yêu anh hết mực, Minh Hạo Kỳ không được phụ lòng Lâm Huyền Du.
Minh Hạo Kỳ lại cảm thấy Lâm Tư Tuyết là yêu mình nhưng vì thương em gái mà hết mực nhường nhịn, vậy nên anh ta cũng chiều theo ý cô mà cùng Lâm Huyền Du bên nhau.
Hôm nay, Lâm Huyền Du lại kiêu căng bảo chia tay với anh ta, còn bảo là cô đá anh.
Minh Hạo Kỳ rất bất ngờ, cũng rất vui mừng.
Minh Hạo Kỳ bây giờ có thể danh chính ngôn thuận mà theo đuổi Lâm Tư Tuyết rồi.
Bây giờ thấy Lâm Tư Tuyết yếu đuối, nhu mì như vậy, anh ta thật sự không nỡ.
Minh Hạo Kỳ cằm lấy thể ngân hàng của Lâm Tư Tuyết, nhẹ giọng an ủi: “Vậy anh đi thanh toán rồi đưa em về.”
Lâm Tư Tuyết gật đầu: “Được, Hạo Kỳ ca ca.”
Minh Hạo Kỳ vừa đi ra hỏi phòng, Lâm Tư Tuyết đã không nhịn được mà cắn chặt răng tức giận.
Hai mắt cô ta đỏ chói, từng tia máu hằng sâu.
Cả đời Lâm Tư Tuyết chưa bao giờ bị nhục nhã nặng nề như thế này.
Cô ta hận Lâm Huyền Du!
Con tiện nhân chết tiệt, mày cứ đợi đó cho tao!
Lâm Huyền Du vừa bước ra khỏi cửa đã gặp ngay người đàn ông lần trước.
Đúng là oan gia ngõ hẹp!
Dương Hàn Phong một thân tây trang, cao lớn, anh tuấn.
Ngũ quan tinh xảo như tượng tạc, sống mũi thẳng tắp, môi mỏng thành một đường thẳng.
Đôi mắt hẹp dài, đôi con ngươi sâu thẳm, toát lên vẻ lạnh lùng, xa cách.
Khác xa với người cô gặp hôm trước!
Đối với Lâm Huyền Du, cô đặc biệt ấn tượng với anh.
Sống hai đời rồi, cô lần đầu thấy mỹ nam đẹp như vậy, khó quên được.
Nhưng mà, cô gặp anh nhìn lần như vậy.
Có khi nào…
“Chúng ta gặp nhau nhiều lần như vậy, có khi nào là nhân duyên không anh trai~”
Dương Hàn Phong lạnh lùng, giọng châm chọc: “Tôi thấy một hai lần có thể nhân duyên.
Nhưng mà đây là lần thứ ba, tôi thấy rằng cô là cố ý tiếp cận tôi!”
Lâm Huyền Du không ngờ người đàn ông này lại ăn nói độc miệng như vậy.
Cô chắp tay sau lưng, đi qua đi lại: “Tôi thấy anh nói rất đúng! Anh chính là cố ý tiếp cận tôi!”
Dương Hàn Phong á khẩu.
Lần đầu tiên có người đối