Hai tay Lâm Tư Tuyết bị trói chặt, bên dưới là mặt sàn đầy nước, nước bên dưới tràn vào mũi Lâm Tư Tuyết.
Cô ta cố gắng giẫy giụa nhưng chị Hạ không hề nương tay, cô ta tát mạnh vào mặt Lâm Tư Tuyết, làn khói trắng bay cao: "Con mẹ nó! Mày mà cũng đòi đấu với tao à?"
Lúc Lâm Tư Tuyết vừa vào đây đã không kiên nể gì mà đánh một đàn em của chị Hạ.
Dĩ nhiên chị Hạ không bỏ qua cho cô ta nhưng đến hôm nay mới có cơ hội ra tay.
Bây giờ là giờ lao động, bọn họ ở trong nhà vệ sinh sẽ chẳng ai để ý lắm.
Khuôn mặt Lâm Tư Tuyết xanh đỏ, khoé môi bị kéo đến chảy máu.
Cô ta cười lạnh, lạnh lẽo nhìn chị Hạ: "Ha! Con mẹ mày! Mau thả tao ra!"
Đàn em của chị Hạ, một người tên Lý Duệ, cô ta tức giận đá vào bụng Lâm Tư Tuyết: "Ăn nói cho cẩn thận vào!"
Lý Duệ là người bị Lâm Tư Tuyết đánh.
Lúc đó Lý Duệ cố tình châm chọc Lâm Tư Tuyết, cô ta liền không nhịn được mà ấn đầu cô ta vào dĩa cơm.
Lý Duệ còn để bụng, cô ta đá một cú vào bụng Lâm Tư Tuyết nhưng vẫn chưa hả dạ.
Bang! Bang! Bang!
"Mở cửa ra!"
Tiếng đập cửa bên ngoài dồn dập, dĩ nhiên là quản ngục đã phát hiện ra.
Đám người của chị Hạ im lặng, chị Hạ hừ lạnh rồi đứng dậy, cô ta còn không quên đá Lâm Tư Tuyết mấy cái.
Bọn họ đi ra ngoài bỏ lại Lâm Tư Tuyết nằm chật vật trên mặt đất.
Lâm Tư Tuyết thề, đời này cô ta chưa từng chật vật như vậy.
Tất cả, tất cả đều là tại Lâm Huyền Du!
Cô ta bị nhốt ở phòng riêng xung quanh ánh đèn tối om.
Mục đích nhốt trong căn phòng này là để phạm nhân tự suy nghĩ về hành vi sai trái của mình.
Sự việc bọn họ đánh nhau trong tù rất nhanh đã đến tai mọi người.
Lâm Tư Tuyết ngồi trong phòng giam, cô ta nghe mấy người xung quanh bàn luận về mình, âm thanh nhỏ nhưng đủ khiến cô ta tức giận.
Hà cớ gì bây giờ cô ta phải ngồi đây nghe những lời chỉ trích kia.
"Số 145, phạm nhân Lâm Tư Tuyết, có người gặp."
Lâm Tư Tuyết lấy làm kỳ quái.
Bây giờ Lâm Uẩn cũng đang ở trong tù, Thụy Phương Mai thì đã bỏ trốn ra nước ngoài.
Nghĩ đến đây, Lâm Tư Tuyết càng tức giận, cô ta làm nhiều việc như vậy, cũng chỉ vì nghĩ cho cô ta và cả Thụy Phương Mai.
Cuối cùng gặp chuyện, bà ta ôm hết tiền bạc bỏ trốn.
Nhưng mà nếu thật như vậy thì ai đến gặp cô ta.
Lâm Tư Tuyết hoài nghi theo giám ngục ra phòng chờ.
Thật không ngờ người đến lại là Bạch Anh Tuấn cùng luật sư.
Lâm Tư Tuyết nhìn thấy anh liền bật cười: "Còn tưởng là ai? Hoá là là anh trai!"
Khuôn mặt cô ta bị đánh đến bầm tím, nơi khoé miệng còn có vết máu chưa khô hẳn.
Mái tóc dài đen được buộc gọn