Lúc Bạch Anh Tuấn rời khỏi nhà tù thì đã là buổi chiều.
Ráng nắng buổi chiều chiếu xuống.
Nhà tù giam Lâm Tư Tuyết nằm ở ngoại ô Hạ thành, nơi này nằm xa thành phố, đường đi cũng có thể nói là hơi khó khăn.
Lâm Tư Tuyết được đưa trở lại phòng giam, được giám ngục đi khỏi.
Căn phòng giam giữ Lâm Tư Tuyết truyền đến tiếng cười kinh hãi, tiếng cười như quỷ đòi mạng vang lên không dứt.
Hạ thành vào hạ, thời tiết vô cùng mát mẻ.
Lâm Huyền Du đã sắp xếp xong việc ở tiệm liền trở về nhà.
Cô tiện đường đến siêu thị gần chung cư mua thức ăn.
Hôm nay cô muốn vào bếp, nghĩ một chút liền nhắn cho Dương Hàn Phong, đại loại là hỏi anh muốn ăn món gì.
Phòng họp Dương thị chìm trong im lặng, nhắm chừng có thể nghe tiếng kim rơi.
Một vị tổng giám đốc của bộ phận đang trình bày dự án mới, bộ dáng anh ta hơi sợ hãi mỗi khi lơ đãng nhìn thấy Dương Hàn Phong.
Mà anh chỉ nhẹ nhàng ngồi đó, ngón tay thon dài gõ gõ mặt bàn, mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính xem số liệu.
Ting!
Dương Hàn Phong nâng mắt, liếc quanh một vòng.
Tất cả những cổ đông đều sợ đến rụt cổ, tự hỏi ai có lá gan lớn mật như vậy, đi họp còn không biết tắt thông báo!??
Màn hình điện thoại bên cạnh anh sáng lên, tên hiển thị là Bảo bối, hỏi anh tối muốn ăn món gì.
Sắc mặt Dương Hàn Phong nhanh chóng thay đổi, khuôn mặt nghiêm nghị lãnh đạm nhẹ nhàng thả lỏng, anh nhanh chóng nhắn lại.
Dương Hàn Phong: Ăn em được không?
Kèm theo đó còn có icon vẻ mặt đáng thương.
Lâm Huyền Du nhìn thấy liền bật cười nhưng trong lòng ngại muốn chết.
Phải thật lâu sau, cô mới trả lời.
Bảo bối: Buổi tối ăn sườn xào chua ngọt và tôm nướng, anh có ăn không?
Dương Hàn Phong: Được.
Lâm Huyền Du nghĩ nghĩ một chút liền nhắn hỏi.
Bảo bối: Anh đang làm gì đó?
Dương Hàn Phong: Họp.
Họp mà còn nhắn tin với cô, có khi nào cô đang làm phiền Dương Hàn Phong không?
Bảo bối: Vậy...!Vậy không làm phiền anh nữa.
Tối gặp!
Dương Hàn Phong: Được.
Mọi người phát hiện, sau khi đặt điện thoại xuống, tâm trạng của Dương tổng tốt hơn trước rất nhiều.
Nếu là bình thường các dự án làm không tốt thì Dương tổng sẽ tức giận la mắng bọn họ.
Nhưng hôm nay đặc biệt ngoại lệ, giám đốc Vương làm dự án không tốt mấy nhưng Dương tổng chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở.
Trong lòng bọn họ đều âm thầm cảm ơn vị ân nhân nào đó.
Cũng có người thầm đoán đó chắc chán là Dương phu nhân!
Nhưng mà từ trước đến nay Dương phu nhân chưa hề lộ diện, làm bọn họ tò mò đến ngày đêm mất ngủ!
Hầy!
Thật là!
Buổi tối Dương Hàn Phong cố tình về sớm hơn mọi khi một chút.
Căn nhà sáng điện, anh thấy dép rồi bước vào bếp.
Gian bếp sạch sẽ trước kia giờ trở nên toán loạn, khác xa so với tưởng tượng của Dương Hàn Phong.
Anh nhíu mày liền thấy Lâm Huyền Du đang chiến đấu với mấy con tôm càng xanh.
Dương Hàn Phong nhanh chóng chạy đến, bế cô lên: "Em làm gì vậy? Có bị thương ở đâu không?"
Lâm Huyền Du được đặt ngồi