Lâm Huyền Du uống một ngụm nước, quay đầu nhìn: "Bạch tiên sinh muốn gặp tôi không biết là có chuyện gì nhỉ?"
Hôm nay cô ở cửa tiệm thì Bạch Anh Tuấn đến, nói muốn mời cô uống cà phê.
Lâm Huyền Du lấy làm lạ nhưng vẫn đồng ý.
Lúc cô đến thì ngồi đối diện là một người đàn ông xa lạ, người mà cô chẳng biết.
Vậy nên chỉ có thể nghiến răng ngồi cùng phía với Bạch Anh Tuấn.
Trong cảm nhận của Lâm Huyền Du, cô không thích anh ta lắm.
Tuy Bạch Anh Tuấn là một người lịch thiệp lại rất ôn như nhưng không thích chính là không thích.
Ấn tượng của Lâm Huyền Du về anh ta không được tốt.
Bạch Anh Tuấn bật cười nhẹ: "Lâm tiểu thư không cần khách khí như vậy." Anh ta tiếp tục: "Chắc cô cũng nghe về chuyện của Lâm Tư Tuyết và em gái của tôi rồi?"
Lâm Huyền Du nhíu mày, hỏi lại: "Ý Bạch tiên sinh là tiểu thư thất lạc của Bạch gia?"
Bạch Anh Tuấn cũng không vòng vô nữa, anh ta nói thẳng: "Lâm tiểu thư, tôi muốn hỏi cô là cô có biết gì về chuyện này không? Hơn nữa, tôi muốn biết quan hệ giữa cô và Lâm Mỹ Lệ có thân thiết không?"
Lâm Huyền Du mở to mắt, cô khó khăn nhìn Bạch Anh Tuấn: "Anh điều tra tôi?"
Cô nhẹ nhàng cười ra, nhếch môi chế nhiễu: "Anh đã điều tra rồi còn hỏi? Bạch tiên sinh là sợ cái gì?"
Ánh mắt Lâm Huyền Du lạnh lẽo.
Bạch Anh Tuấn vẫy tay, lắc đầu: "Tôi không có ý đó."
"Vậy tôi đi trước."
Lâm Huyền Du không nói mấy lời nữa mà rời đi.
Mà nghĩ lại cô nói như vậy cũng hơi quá đáng.
Lâm Huyền Du nghĩ nghĩ, người ta cũng chỉ là muốn tìm lại em gái.
Trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh của Liễu Giai Ninh, một người phụ nữ mất con, thật mất mát.
Mấy tuần liền trôi quá, chuyện này nhanh chóng bay ra khỏi đầu cô.
Lâm Huyền Du vừa tắm xong, cô vừa lau tóc vừa đến giường.
Cô ngã nhào xuống giường liền được Dương Hàn Phong đỡ lấy.
Dương Hàn Phong ôm nửa người cô, nhẹ nhàng lau tóc: "Sao vậy?"
Lâm Huyền Du dựa vào ngực anh, giống con mèo nhỏ lười nhác: "Công việc ở cửa tiệm mấy ngày nay rất nhiều, em mệt muốn xỉu!"
Anh vừa nghe cô nói vừa cắm máy sấy tóc, gió ấm thổi vù vù bên tai Lâm Huyền Du.
Từng ngón tay thon dài của Dương Hàn Phong luồn qua tóc cô, vô cùng thoải mái.
Còn mèo lười họ Lâm nằm ườn ra cho Dương Hàn Phong tự do nắm tóc.
Anh nhìn cô như vậy, cảm thấy buồn cười lại đau lòng.
Giọng Dương Hàn Phong cũng nhẹ hẳn đi, trầm thấp mê người: "Vậy không làm nữa, anh nuôi em."
Lâm Huyền Du nghĩ rồi gật đầu lại lắc đầu, cô ỉu xìu: "Như vậy không tốt lắm! Mọi người sẽ nói em ăn bám anh!"
Anh gõ nhẹ trán cô: "Rõ ràng là anh ăn bám em mà."
Lâm Huyền Du tròn hai mắt nhìn anh, bộ dáng ngây thơ không hiểu.
Dương Hàn Phong nhếch môi cười, vừa cất máy sấy vừa giải thích cho cô: "Không phải anh là của em sao? Vậy tài sản của anh đều là của em, anh mới ăn bám em."
Lâm Huyền Du hiểu ra, trong lòng có một bụng đường, ngọt