Cô mở mắt ra đã thấy mình bị trói lại trên ghế , cô lo lắng nhìn xung quanh một cách cẩn trọng.
Không gian đen tối bị tiếng kéo cửa mở ra.
Đây là một nhà kho , xung quanh chưa rất nhiều những cái thùng đầy rơm.
Cô ngước nhìn ra ngoài , tiếng giày lộp cộp vang lên
" Xin chào ! Phượng đại tiểu thư "
Tiếng nữ nhân vang lên , cô kinh ngạc khi thấy đó là Lưu Diệc Phi cùng Trịnh Thanh Thanh , gương mặt họ mỉm cười độc ác
" Là hai cô ? "
" Ha ha ! Phải ! Sao nào ? Bất ngờ lắm à ? "
" Các người muốn gì ? "
" Muốn gì ? Ha ha ! Tao muốn cái mạng chó của mày đó , sao nào ? " Trịnh Thanh Thanh độc ác nhìn cô , đôi mắt ngập tràn thù hận
Lưu Diệc Phi bước lại gần , cô ta đưa tay lên.
Khóe môi mỉm cười
Bóp !
Mặt cô hiện lên dấu ửng đỏ , khóe môi chảy máu.
Cô quay qua trừng mắt nhìn họ
" Mày có tin tao móc mắt mày ra không ? "
Trịnh Thanh Thanh thấy cô trừng mình liền tức giận quát
" Ha ha ! Phượng đại tiểu thư đây thật là.
Cô không nên trừng chúng tôi như vậy , vì chúng tôi sắp cho cô lên thiên đường rồi.
Ha ha haaa "
Lưu Diệc Phi điên cuồng cười , lấy ra một viên thuốc màu đỏ.
Bóp miệng cô lại nhét vào , đôi mắt điên loạn vui vẻ
Bóp bóp !
Cô ta vỗ tay , một đám ba tên côn đồ xuất hiện.
Cô cố ói thuốc ra nhưng không được , đôi mắt phản chiếu vẻ mặt dâm đảng của ba tên côn đồ mà sợ hãi.
" Các người muốn làm gì ? "
" Làm gì ? Ha ha ! Tất nhiên là cho Phượng đại tiểu thư sung sướng rồi.
Lên đi "
Cô ta phất tay , sau đó đi ra một bên đứng quay.
Cô sợ hãi lắc đầu.
- He he ! Thật đẹp
Một trong 3 tên vuốt mặt cô , nước miếng chảy dài
" Không ! Buông ...!buông ra "
- Cô em ngoan ngoãn đi , ta sẽ yêu chiều em mà
" Không ! Buông ra "
Hắn trượt xuống ngực cô sờ mó
Roẹt !
Chiếc áo của cô bị xé rách , nước mắt rốt cuộc cũng không nhịn được mà rơi xuống.
Một tên cởi quần ra , cô kinh hãi nhắm mắt lại ...!
Giờ đây , tận sâu trong linh hồn cô thật sự run rẩy.
Trong đầu cô phút chốc nghĩ đến hắn
" Phong ...!Phong ...!"
Rầm !
Cánh cửa bật mở , ánh sáng bên ngoài chiếu vào
Roẹt !
- Áaaaaaa
Tiếng la thất thanh của 3 tên côn đồ , máu nhỏ giọt xuống mặt đất.
Lưu Nhân cầm kiếm lau chùi , liếc nhẹ về phía cánh tay của 3 tên đó trên mặt đất
Cô nghe tiếng liền hí mắt ra , nhưng lại bị một bàn tay rắn chắt ôm đầu cô vào lòng.
Giọng nói trầm thấp
" Đừng nhìn "
Ngửi được mùi bạc hà quen thuộc , cô nhắm mắt lại mà nước mắt chảy dài.
Hắn cởi trói cho cô , gương mặt âm trầm đáng sợ.
Choàng áo rồi bế cô lên đi ra ngoài , chỉ để lại một câu nói lạnh lẽo thấu xương
" Giải quyết "
Cô đưa tay dịnh lấy áo hắn mà run sợ , vòm ngực rắn chắt khỏe mạnh mang lại cho cô sự ấm áp.
Cô vẫn khóc khi nghĩ đến việc mình suýt bị ô nhục ...!
Cạch !
Hắn đưa cô vào xe
" Chạy đi "
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh , giờ đây cô mới ngước lên nhìn hắn.
Đôi mắt ướt đẫm sợ hãi , gương mặt ửng hồng
Hắn vuốt ve mặt cô mà đau lòng , là do hắn bất trắc.
Nếu như không để cô đi là được , hắn cứ nghĩ sẽ tóm gọn được kẻ chủ mưu nhưng xem ra vẫn chưa phải lúc.
Hắn suýt nữa đã để cô rơi vào nguy hiểm.
Hắn thật đáng chết ...!
" Ngoan ! Đừng sợ ...!"
Cô mông lung nhìn gương mặt yêu nghiệt của hắn , bỗng trong người cô cảm thấy nóng như lửa đốt.
Gương mặt ửng hồng lên , không tự chủ mà phát ra tiếng rên rỉ
" Ưm ...!k...khó ...!chịu quá ...!"
" Tuyết nhi "
Hắn lo lắng nhìn cô , bàn tay vuốt mặt cô
" Khó ...!chịu "
" Em làm sao vậy ? "
Cô ôm chầm lấy hắn , hơi thở nóng bỏng phả vào tai hắn
" Phong ...!a ...!em ...!ưm ...!khó ...!chịu ...quá ...!"
Cơ thể cô mềm mại chà sát vào người hắn , đôi mắt đỏ như máu của hắn hiện lên ngọn lửa tình.
Vành tai vì hơi thở của cô mà đỏ lên
" Thiếu gia ! Có lẽ Phượng tiểu thư đã bị trúng xuân dược "
Tên tài xế lên tiếng , cố gắng không để ý đến phía sau
" Về biệt thự "
Tiếng nói hắn âm trầm lạnh lẽo , nhưng tận sâu trong nó là sự run rẩy như kìm nén thứ gì đó
" Ưm ...!a~ ...!"
Vì bị cô chà sát nên cương vật của hắn đã cứng lên , cố gắng nhẫn nhịn ôm cô vào lòng vỗ về
" Ngoan ! Gắng chịu một chút nữa "
Chiếc xe lao nhanh như cơn gió , rốt cục cũng đến nơi.
Đây là một căn biệt thự to lớn , khu vườn rộng thênh thang.
Khi thấy chiếc xe tiến vào cánh cổng liền tự mở ra , hàng người hầu cúi người chào đón
" Cung nghênh thiếu gia đã trở về "
Hắn bế cô xuống xe đi thẳng lên nhà , quản gia thấy cô liền kinh ngạc.
" Thiếu gia ! Có cần tôi gọi bác sĩ ? "
" Không cần "
Cạch !
Cánh cửa đóng lại , hắn đưa cô đến một chiếc giường rộng lớn.
Thả cô xuống , sau đó lẳng lặng nhìn cô.
Gương mặt cô ửng hồng , ý thức của cô cũng dần mất đi.
Đưa tay ôm lấy cơ thể mình , cô khó chịu đến mức chảy nước mắt
" Khó ...!c...chịu ...!a~ ...!"
Hắn nhìn cô mà dục vọng