Sau đêm hôm qua cô được Thiên Bảo đưa về nhà , rốt cuộc thì Thiên Hạo và Duy Khánh vẫn chưa được tìm thấy.
Còn về phía kẻ chủ mưu muốn hãm hại cô lại không biết là ai.
Bây giờ không ai ở nhà vì phải lo lắng đi tìm kiếm bọn trẻ.
Cô ngồi dậy mà cảm thấy người nặng trĩu , gương mặt hơi ửng đỏ.
Bà quản gia đi vào
" Tiểu thư ! Cô không sao chứ ? "
" Quản gia Trương ! Cháu cảm thấy hơi mệt "
" Ấy trời ! Cô bị sốt rồi.
Để tôi gọi bác sĩ "
" Đừng cho ba mẹ cháu biết.
Họ sẽ lo lắng "
" Haizz ! Được ! Tiểu thư cứ nghĩ ngơi "
Quản gia đi ra ngoài chuẩn bị đồ ăn cho cô , nhưng lại như nhìn thấy ai đó liền đứng lại ngay cửa
" Lâm thiếu ! Ngài tìm tiểu thư sao "
" Phải "
" A ! Tiểu thư đang trong phòng.
Cô ấy bị bệnh nên ...!"
" Bị bệnh ? "
Cô nghe thấy tiếng nói quen thuộc liền biết đó là Hoàng Phong , nhưng hắn sao lại đến đây
Hắn lo lắng chạy vào nhìn cô , thấy sắc mặt cô yếu ớt liền nói
" Phiền bà mau gọi bác sĩ "
" Vâng "
Khi quản gia đi ra và đóng cửa lại , hắn mới đến bên cạnh cô ngồi xuống.
Gương mặt tuấn mĩ hiện lên sự lo lắng
" Em không sao chứ ? "
" Anh đến đây làm gì ? "
" Thì anh muốn gặp em nên mới đến "
" Đã gặp rồi ! Anh về đi "
Cô xoay đi tránh né ánh mắt hắn , đứng lên muốn lấy cốc nước
Hắn thấy vậy liền với tay kéo cô vào lòng , sau lại lấy ly nước cho cô
" Uống đi "
" Buông ra "
Cô nhận lấy ly nước rồi đẩy nhẹ hắn ra , sức lực cô giờ rất yếu nên không thể làm gì
" Sau lại để bệnh như vậy ...!Dầm mưa cả đêm ...!"
" ...!"
" Haizz ...!"
Hắn đứng dậy bỏ đi ra ngoài , cô thấy vậy cũng nghĩ hắn mất kiêng nhẫn nên trở về.
Liền nằm xuống giường đợi bác sĩ lên
Một lát sau rốt cuộc bác sĩ cũng lên , nhưng điều quan trọng là hắn cũng có mặt
" Sao anh chưa về "
" Tôi có nói sẽ về sao "
" Anh ...!"
" Được rồi ! Khám đi "
Bác sĩ đến gần cô bắt đầu khám , sau một ít phút mới đứng lên
" Phượng tiểu thư không sao.
Chỉ là bị cảm lạnh do dầm mưa quá lâu.
Nhưng sốt cũng không nhẹ , phải uống thuốc điều độ và ăn uống đủ chất mới nhanh khỏe lại "
" A ! Cảm ơn bác sĩ.
Tôi tiễn ông "
Quản gia dẫn bác sĩ ra ngoài lấy thuốc , để lại hắn với cô trong phòng.
Hắn bước lại bàn cầm khay có đặt một tô cháo và một ly sữa trên đó.
Nhìn làn khói nghi ngút và mùi thơm tỏa ra từ tô cháo khiến cô hơi đói
" Nào ! Ăn chút gì đi "
Hắn ngồi xuống ghế bên cạnh giường , cầm tô cháo lên mút từng muỗng cho cô
" Em tự ăn được "
Cô khó chịu nhăn mài muốn cầm lấy tô cháo nhưng hắn không cho
" Há miệng ra "
Cô buồn bực nghe lời , ngoan ngoãn cho hắn đút
Cảm nhận hương vị ngọt ngào chảy đều trong miệng , hương thơm và sự đậm đà của cá hòa quyện vào nhau.
Hương vị này rất ngon , làm cô nhớ đến khi còn nhỏ bản thân cũng đã bị bệnh.
Và được ai đó làm cho món cháo này , đến bây giờ cô vẫn nhớ tới hương vị này.
Tính ra cũng chỉ có lần đó mà thôi ...!
" Cháo này là ai nấu vậy ? "
" Ngon không "
" Ừa ...!"
Cô bậm môi gật đầu , đôi mắt long lanh chờ đợi câu trả lời.
Hắn hơi mỉm cười nhẹ
" Hỏi nhiều quá.
Ăn đi "
" Ư ...!"
Cô định nói gì đó nhưng khi vừa há miệng đã bị hắn đút muỗng cháo vào miệng.
Liền không nói gì nữa , ngoan ngoãn ăn cháo
" Em gầy đi rồi "
" ...!"
" Uống sữa đi "
Hắn đưa ly sữa cho cô , cô cầm lấy uống rồi như nhớ ra gì đó liền hốt hoảng níu lấy tay hắn
" Tụi nhỏ ...!bọn chúng vẫn chưa tìm thấy ...!"
Hắn thấy cô nước mắt đọng nơi khóe mi mà không khỏi đau lòng , vươn tay lau nước mắt cho cô dịu dàng nói
" Ngoan ! Bọn trẻ sẽ không sao.
Tôi đã cho người đi tìm , em cứ yên tâm mà dưỡng bệnh "
" ...!"
Cô buông hắn ra nhìn xuống sàn nhà , đôi mắt tím than lo lắng hiện hữu
" Nào ! Uống thuốc đi.
Sau khi uống xong rồi ngủ một giấc "
Hắn đưa thuốc cho cô , cô cũng đành ngoan ngoãn nghe lời.
Nằm xuống giường , khóe mi nặng trĩu nhìn lên trần nhà trắng.
Ánh sáng bình minh chiếu rọi vào , cô dần chìm vào giấc ngủ sâu ...!
Hắn thấy cô chịu ảnh hưởng của thuốc đi vào giấc ngủ liền đứng dậy đi đến bên cửa sổ kéo rèm lại.
Đôi mắt hiện hữu hình bóng cô , hắn đưa tay vuốt nhẹ tóc cô.
" Anh sẽ bảo vệ em.
Đừng sợ , hãy ngủ một giấc thật ngon ...!"
Hắn hôn nhẹ vào trán cô , sau đó cầm khay đi ra ngoài.
Cánh cửa khép lại , hắn bước xuống nhà , người hầu nhìn hắn sợ hãi và e dè
" Quản gia ! Khi Tuyết nhi tỉnh lại , bà liền gọi cho tôi.
Tôi có việc phải đi "
" Vâng ! Lâm thiếu "
" Ừ ...!"
Hắn đưa khay cho người hầu rồi đi ra cửa , đôi mắt dịu dàng khi nhìn cô đã không còn.
Thay vào đó là sự lạnh lẽo
" Thiếu gia "
Lưu Nhân đứng đợi