Cô ngâm mình trong dòng nước , cảm nhận sự ấm áp mang lại.
Bỗng từ ngoài cửa vang lên tiếng gõ
Cốc cốc cốc
Cô dùng áo tắm choàng vào mở cửa , trước cửa là Lưu Nhân đang đứng đó.
Trên tay có một sắp tài liệu đưa cho cô
" Đây là báo cáo mới nhất về tin tức của hai tiểu thiếu gia.
Xin mời Phượng tiểu thư xem qua "
Cô kinh ngạc nhận lấy , cầm sắp tài liệu trên tay
" Cảm ơn ! "
" Vâng ! "
Cạch !
Cô đóng cửa lại , nhìn sắp tài liệu trên tay
" Có lẽ thường ngày tên đó không cho mình biết.
Bây giờ bị bệnh nên mình mới có thể xem "
Cô nói rồi ngồi xuống , mở tập tài liệu ra xem.
Đôi mắt cô lướt qua từng dòng chữ mà kinh ngạc , lập tức mở máy tính bấm gì đó.
Khoảng 15 sau cô ngưng trọng , bàn tay siết chặt lại.
" Tuyến đường đám người này đi rất lộn xộn , nhưng lại có một quy trình nhất định.
Nếu tính theo thì sẽ có hình chữ V ...!Hoàng Phong lại cùng mình ở Pháp.
Chắc chắn bọn họ đã biết , đường đi này là ...!"
Cô kinh ngạc , lời nói dừng lại.
Hạ mắt xuống hơi run rẩy
" Là ở Anh quốc sao ? Mình không thể tra được nơi ở nhất định của bọn trẻ là do có một cao thủ IT cản đường.
Nhưng bọn chúng lại cố tình đi lộn xộn để không bị phát hiện.
Nếu là vậy thì chúng cố tình dụ mình qua Pháp để làm gì ? Show diễn thời trang ở Anh quốc rất quan trọng với Âu Dương thị.
Thiên Bảo lại có quen biết với Tiểu Hạo.
Chẳng lẽ bọn chúng muốn Thiên Bảo mất tập trung để hủy Show diễn ? "
Cô tựa vào ghế sô pha , đôi mắt híp lại
" Hoàng Phong thông minh như vậy không thể nào không nhìn ra.
Chẳng lẽ anh ta cố tình muốn Âu Dương thị bị hủy hoại ? Được đà thuận lợi nên giúp một tay , sau đó cứu hai đứa trẻ cũng không muộn.
Lại có thể mượn tay kẻ khác dẹp bỏ Âu Dương gia.
Lâm Hoàng Phong , anh thật thủ đoạn khó lường "
Cô cắn chặt môi tức giận , cầm điện thoại lên gọi cho Minh Vũ
" Alo ? "
Đầu dây bên kia lên tiếng , cô nói
" Minh Vũ ! Anh có thể giúp em đến Anh Quốc không ? "
" Hử ? Được , nhưng em đến đó làm gì ? "
" Em có việc cần.
Sắp tới em có một buổi biểu diễn thời trang ở bên đó "
" Được ! Anh cũng muốn xem , anh đi cùng em.
Không phiền chứ ? "
" Được "
" Ừ ! Vậy mai chuyến bay 5h xuất phát.
Em hãy chuẩn bị đi , mai anh qua đoán "
" Cảm ơn anh "
Cô tắt máy , tắt đèn thả mình lên giường ngủ.
Đôi mắt nhìn lên trần nhà , có chút ai oán ...!
________________
Tút tút tút ...!
Một căn phòng tràn ngập bóng tối , chiếc điện thoại được quăng lên bàn.
Ly rượu vang đỏ lắc lư trên tay , bóng đêm đã che đi nữa thân trên của người nam nhân đó.
Chỉ nghe được một tiếng cười lạnh ...!
" Ha~ ...!"
Từ ngoài đi vào một vệ sĩ mặc đồ đen cung kính
" Thiếu gia ! Lão gia có chuyển lời phải chiếu cố Lăng Triệt "
" Hử ? Tên khốn đó đang ở đâu ? "
" Hình như đang bay đến Anh quốc "
" Ừ ! Chuẩn bị hai vé máy bay đến Anh "
" Vâng "
" Em ấy sao rồi ? "
" Tình trạng ngủ sâu vẫn đang tiếp diễn "
Rắc !
Chiếc ly trên tay người nam nhân bị bóp nát , rượu vang đỏ cùng máu hòa quyện vào nhau chảy xuống nền đất.
Giọng nói lạnh lùng mang theo mệt mỏi
" Ra ngoài "
Cánh cửa đóng lại , người nam nhân cầm một tấm hình trên tay ngưng trọng.
Giọng nói mang theo đau đớn
" Anh sẽ trả thù cho em ...!Bắt Phượng Tinh Tuyết trả giá "
_________________
Màn đêm tối buông xuống , trên chiếc giường trắng cô đang ngủ.
Hàng mài cô nheo lại chặt chẽ , mồ hôi đổ ra.
Hai tay nắm lấy ga giường sợ hãi gì đó.
Khóe miệng cô mấp máy những lời nói đứt quãng
" Ai ....!anh ...!là ai ?