Cạch.
.
Tiếng mở cửa vang lên, Hàn Hạo Dương mang vẻ mặt tức giận bước vào phòng, thấy Tiểu Nhu vẫn còn ngồi ở ghế sopha đợi mình, vờ như không nhìn thấy anh đi thẳng đến bàn làm việc ngồi xuống.
.
Anh vẫn còn đang rất tức giận vì chuyện lúc nảy.
.
Tiểu Nhu thấy anh quay lại thì vui vẻ chạy lại nắm lấy tay anh hỏi, khuôn mặt nở nụ cười đắc ý.
.
_Anh chị ấy đâu rồi, không về cùng anh sao.
.
!
_Cô ấy về rồi, em cũng nên về đi.
.
!!
Anh dùng giọng điệu lạnh lùng, không còn dịu dàng như trước nữa, hắt cái tay Tiểu Nhu ra khỏi người anh.
.
_Anh vì chị ấy mà đẩy em sao.
.
!
Tiểu Nhu bị anh hắt tay xém té ngã mà tức giận nói.
.
_Em về đi, sau này đừng đến đây tìm anh nữa, anh không muốn cô ấy hiểu lầm thêm nữa.
!!
_Hạo Dương rốt cuộc anh yêu chị ta nhiều đến mức nào vậy.
.
!
Tiểu Nhu vô cùng chua xót, anh thật sự có thể vì chị ta mà cắt đứt đoạn tình cảm mấy năm nay với cô sao.
.
Hạo Dương không suy nghĩ gì mà trả lời ngay.
.
_Đối với tôi cô ấy là nguồn sống, vì cô ấy tôi có thể hi sinh cả bản thân mình, chỉ cần nhìn thấy nụ cười cô ấy mỗi ngày.
.
!!
_Vậy đối anh, em là gì, em có gì không tốt chứ, tại sao anh lại không yêu em, anh biết em yêu anh nhiều như thế nào mà.
.
!
Tiểu Nhu đau lòng xen lẫn chua xót mà nói.
.
¹
_Anh xin lỗi, anh chỉ coi em như em gái, chúng ta không thể, em đừng làm anh phải ghét em thêm.
.
!!
_Không em không muốn làm em gái của anh, em muốn làm vợ anh chứ không phải cái danh xưng em gái này.
.
!
Tiểu Nhu quát lớn, nước mắt không ngừng tuôn rơi, tức giận mà chạy khỏi phòng làm việc của anh.
.
Hạo Dương cả người mệt mỏi, ngã lưng ra sau ghế, một tay nới lỏng cà vạt trên cổ, một tay đặt lên trán xoa xoa hai bên thái dương.
.
Dạo gần đây có quá nhiều chuyện cứ xảy ra liên tục khiến anh rất mệt mỏi.
.
_____________
Lúc này bên phía Lãnh Phong.
.
Lãnh Phong lái xe đưa cô đến vùng ngoại ô, nơi đây rất thoáng mát, lại rất ít người qua lại.
.
Cùng nhau nhìn ngắm ánh nắng buổi chiều tà, hương thơm lúa chín thoảng thoảng khiến cô cảm thấy thoải mái, hơi thở như muốn hòa quyện với thiên nhiên.
.
Nỗi đau như được an ủi mà vơi đi phần nào, lúc này cô mới quay sang nhìn Lãnh Phong ánh mắt tràn ngập ý cười nói.
.
_Cảm ơn anh, đã đưa em đến đây.
.
!
_Tại sao lại cám ơn anh, chỉ cần em thấy vui là được.
.
!!
Bầu không khí lại trở nên ngượng ngùng hơn, Lãnh Phong nhìn ánh mắt của cô cũng đủ hiểu, dù anh có làm gì đi nữa, thì trong tim cô, anh mãi mãi cũng không có một chổ trong đó.
.
_Ngốc quá, bây giờ anh đã nghĩ thông suốt rồi, thà buông bỏ để mọi người được hạnh phúc, còn hơn cứ giành giật chỉ khiến mọi người thêm đau khổ.
.
!!
Vậy nên bây giờ anh chỉ coi em như em gái của mình, sẽ đứng sau lưng mà âm thầm bảo vệ em.
.
!!
Nói xong anh cười lớn lên như muốn phá tan bầu không khí ngượng ngùng này!
_Lãnh Phong anh thật sự đã nghĩ thông suốt rồi.
.
!
Nhìn Lãnh Phong bây giờ thật khác, thấy anh có thể nghĩ như vậy khiến cô rất vui, hai mắt đỏ hoe nhìn anh.
.
_Đúng vậy đứa em gái ngốc này, không được khóc nữa như thế sẽ rất xấu.
.
!!
_A Lãnh Phong anh dám nói em xấu, đánh chết anh.
.
!
Hai người vui vẻ đùa giỡn dưới ánh