Cuộc sống của cô là chuỗi ngày tăm tối, người chồng được sắp đặt trước ngoại trừ đánh đập cô ra thì cô chả có được gì cả, đến ngay cả người hầu cũng có thể chà đạp cô.
Từng ngày cô sống trong ẩn khuất và cô độc, vô hồn mà chịu đựng cho đến khi người chồng vũ phu đánh chết cô.
"Tôi muốn được sống lại...thay đổi tất cả"
Và khi cô tỉnh lại thì mình đã trở về năm 19 tuổi trước khi bị gả đi, nhưng thật nực cười thay chỉ sau bốn ngày nữa chính là ngày kéo cô rơi vào hố sâu của vực thẩm cuộc đời.
Ngày thứ 3 khi sống lại, mọi thứ đều rất yên bình và hầu như chả có chuyện gì xảy ra cả, cũng phải thôi nếu họ cho cô biết thì cô nhất định sẽ bỏ trốn và số tiền hồi môn đó cũng coi như biến mất.
Trên bàn ăn cô nghe được mẹ con Hạ Anh Anh nói chuyện rất vui vẻ.
"Anh Anh à, tối nay chính là ngày trọng đại của con đó nhất định phải ăn mặt thật đẹp vào nha con gái"
Cô chợt nhớ ra ở kiếp trước cũng chính ngày này mẹ con Hạ Anh Anh rời khỏi nhà đến sáng muộn mới về, cô còn nhớ đã nhìn thấy cơ thể Hạ Anh Anh chằng chịt những vết đỏ tím.
Sau một tháng cô ta nói mình đã có thai với ông trùm mafia khét tiếng một bước biến thành bà hoàng dưới một người trên vạn người.
Hạ Bối cảm thấy thật buồn cười mà, tại sao một ông trùm nổi tiếng máu lạnh lại đi cưới một cô gái như Hạ Anh Anh chứ thì ra là bị tính kế.
" Mày cười cái gì chứ?"
Bà Hạ quát lớn hỏi cô nhưng cô không muốn trả lời trực tiếp rời khỏi bàn ăn mà đi lên phòng,ở dưới bà Hạ không dám làm gì vì bà biết nếu đụng vào cô thì số của hồi môn cũng coi như tiêu tan.
Hạ Bối đóng chặt cửa lại nhìn ra ngoài cửa sổ, đón nhận những ánh nắng đã lâu rồi không thấy, cô chợp mắt ngủ một lát thì những kí ức đáng sợ đó lại ùa về.
Đôi chân trần nhỏ nhắn chạy trong căn biệt thự lớn, cô không biết mình đã chạy bao lâu nhưng cô biết nếu dừng lại thì cô sẽ bị ăn đánh mà thôi.
Khi cô tỉnh lại thì trời đã tối, bên ngoài chiếc xe đã dừng trước cổng, phải chiếc xe mà mẹ con Hạ Anh Anh ngồi để đi đến nơi mà họ đã lập cái bẫy sẵn dụ cho con mồi vào tròng.
Hạ Bối lén lút chạy xuống nhà đến cả dép cô cũng không dám mang chỉ sợ bị người khác phát hiện, cô tránh mặt hết tất cả mọi người, khó khăn lắm mới ra đến cổng thì bị một người hầu gái nhìn thấy
"Tứ tiểu thư, cô đi đâu đây?"
Tim cô như muốn nhảy ra ngoài, quay lại định trả lời cho qua thì tiếng Hạ Anh Anh vang lên.
"Các người đâu hết rồi hả, đến đây chuẩn bị cho tôi mau lên.
Nếu vì chuyện này làm lỡ việc thì các người chết chắc rồi "
Cô