" Cho hỏi cô có thiệp mời không?"
Hạ Bối ngỡ ngàng nhìn tên quản lý, thiệp mời sao? Cô làm gì có cơ chứ, đến một bộ quần áo đàng hoàng cũng không có huống chi là thiệp mời với lại cô đến tìm Lục Cảnh Thâm tìm được rồi cô cũng sẽ rời đi ngay cũng không quấy rầy làm ăn ở nơi này nên đã nói thật.
" Tôi...!tôi không có "
Người quản lý cố gắng lịch sự: " vậy xin lỗi thưa cô, nếu cô không có thiếp mời thì cô không thể vào được đâu "
Hạ Bối không muốn làm khó tên quản lý này nhưng mà nếu cô không vào thì người duy nhất có thể cứu cô ra khỏi cuộc hôn nhân thương mại kia, cô sẽ kéo bị xuống vực sâu không đáy thêm một lần nữa mất.
" Tôi muốn gặp một người, chỉ một lát thôi, xin anh đấy "
Dù cô đã cầu xin nhưng chỉ nhận lại được một cái lắc đầu của nhân viên, cô không thể vào bên trong, thất vọng cô định trở về nhưng không ngờ Hạ Anh Anh lại bước ra, trong rất gấp gáp.
Hạ Bối cố tránh tầm mắt của Hạ Anh Anh nhưng người tính không bằng trời tính cô vẫn bị phát hiện
Hạ Anh Anh nhìn thấy cô thì vô cùng ngạt nhiên sau đó là tức giận
" Mày làm gì ở đây? "
Cô sợ hãi trực tiếp bỏ chạy, bỏ mặt mọi sự ngăn cản của người quản lý, ở kiếp trước cô luôn chạy trốn mỗi ngày nên hiện tại cô chạy rất nhanh thêm việc cơ thể nhỏ nhắn của cô nữa thì việc luồn lách trong đám đông là rất dễ.
Không lâu sau cô đã an toàn nút ở một góc nào đó trong quán bar
Hạ Bối cứ đi cứ đi cho đến một lúc sau cô nhìn thấy ai đó trong rất giống Lục Cảnh Thâm lướt ngang qua thì ngay lập tức chạy theo vì cô lúc trước chỉ nhìn sơ qua mặt của Lục Cảnh Thâm lúc họp gia đình, ngoài ra thì không.
Đến một ngã rẽ thì không thấy ai nữa, cô bước đi lùi về phía sau mắt hướng về phía trước để tìm hình bóng ai đó, khi lùi đến trước một phòng nọ thì cô bị một cánh tay to lớn bịt miệng lại, lôi cô vào trong đóng cửa ép sát cô vào tường
Hoang mang và vô cùng sợ hãi không biết chuyện tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì nữa, đối diện với đôi mắt sắc lạnh rực đỏ như màu máu của hắn, Hạ Bối sợ hãi, ứ động nước từ khoé mắt chảy dài xuống tay hắn.
" Khóc cái gì? Không phải cô là người theo dõi tôi trước sao? "
Hạ Bối lắc đầu rồi nhận ra điều gì đó mà đổi ngược thành gật đầu, non nớt ngây thơ như một chú thỏ yếu đuối và mảnh mong nếu như là sát thủ đến để giết hắn thì cô gái này không có khả năng.
Lục Cảnh Thâm buông cô ra, lại ghế ngồi tựa lưng ra sau nhắm nghiền mắt lại nhưng đôi mày vẫn chao chao khó chịu.
Hạ Bối nhìn xuống đôi chân của mình, muốn mở miệng nói nhưng rồi nghẹn lại đến khi có người đến gõ cửa bên ngoài cô giật mình lùi về sau vài bước.
Hành động nhỏ này làm cho Lục Cảnh Thâm chú ý
Bên ngoài giọng của Hạ Anh Anh vang lên không ngừng
" Hạ Bối, tao biết mày ở bên trong khôn hồn thì mau ra đây "
Hạ Bối sợ hãi chân cứ vô thức lùi lại, cô cứ lắc đầu mãi cho đến khi cả cơ thể cô dụng vào cái gì đó, không giống như vách tường hay tủ mà giống với cơ thể của một người đàn ông hơn, cô ngước lên hai người một lần nữa ánh mắt chạm vào nhau
Hắn tức giận sao? Cũng phải do cô cả, chính cô đã đem mớ rắc rối