Vừa trở về là Lục Cảnh Thâm đã ép sát cô vào tường hôn cô ngấu nghiến, chiếc lưỡi tinh ranh của anh luồng qua khoang miệng quấn lấy lưỡi cô.
Hạ Bối nắm chặt áo sơ mi, đôi chân mềm nhũn khó mà đứng vững
" Cảnh Thâm...!Cảnh Thâm...!khoan đã...!"
Cô khó khăn nói nhưng dường như anh không nghe, hôn cô một cách thô bạo và nồng nhiệt hơn không cho cô một cơ hội để nói thêm lời nào nữa, ai mà nghĩ vừa về là đã bị đồn vào vách tường như vậy chứ, đôi tay không an phận của ai đó cởi chiếc áo khoác ngoài của cô ra sau đó là tới dây kéo, Hạ Bối cảm nhận có điều chẳng lành dùng chút sức lực còn lại cố đẩy anh ra khó khăn tách khỏi đôi môi mỏng bạc của anh, hơi thở cả hai dồn dập đôi mắt anh dường như đã bi nhiễm bởi sắc tình hiện rõ sự ham muốn không bao giờ có thể lấp đầy
Hạ Bối cúi nhẹ người xuống cố gắng làm cho hơi thở bình thường hết mức có thể nhưng mà người đàn không kia không chịu nỗi nữa rồi trực tiếp bế cô đặt lên giường, Hạ Bối bất lực cô sợ giống như đêm đầu nó đau lắm làm cô sợ hãi hơi run người
" Em đang sợ gì sao?"
Cô mở mắt ra, cô vẫn còn nằm trên tay của Lục Cảnh Thâm còn phía dưới là giường nếu như anh đặt cô xuống giường thì đồng nghĩa đến việc họ sẽ làm những việc giống như đêm tân hôn đó
Nó sẽ đau giống như lần trước sao? Cô né tránh trả lời
" Không, chỉ là...!"
Anh có chút đau đầu với cô gái nhỏ này, thật sự là cô đang sợ những việc mà họ sắp sẽ làm.
Đặt cô ngồi xuống giường bất giác nhận ra cơ thể cô hết run sợ rồi.
Cô sợ anh, tại sao chứ, lúc mới sang đây anh đã gọi bác sĩ đến khám cho cô, họ nói cơ thể cô vốn yếu ớt nên cần một chút thời gian bình phục, anh đã phải rời đi lao đầu vào công việc đến tối mới về có khi kìm không được chỉ đành tự mình giải quyết, anh đã cho cô thời gian thích nghi vậy mà cô gái của anh lại mỏng manh đến vậy đến giờ vẫn còn sợ
Lục Cảnh Thâm vuốt tóc khó khăn kìm hãm dục vọng lại
" Em nghỉ ngơi đi "
Bỏ mặt cô ngồi ở đó còn mình thì bước vào phòng tắm, rất nhanh tiếng nước chảy từ vòi sen vọng lên.
Hạ Bối thất thần không phải họ sắp làm chuyện đó sao hay cô làm cho anh mất hứng rồi
Đắm chìm trong sự suy nghĩ, đến lúc nhận ra cô đã nhìn thấy anh trong hình hài loã thể, bên hông chỉ quấn một cái khăn, mái tóc đen nhánh còn động nước chảy dài trên cơ thể, thân hình rắn chắc màu đồng hoàn mỹ, hình xăm bên ngực trái, ngẩn người nhìn anh quên cả việc chóp mắt
" Thích không?"
Hạ Bối bất giác trả lời thích, khi cô nhận ra thì đã quá muộn rồi, ngại ngùng chạy ngay vào nhà tắm, mặt đổ bừng cả lên
" Mình nói gì thế này "
Khi cô tắm xong là chuyện của nữa tiếng sau, bước ra khỏi bồn tắm ấm nóng thì bây giờ cô mới phát hiện ra mình không có mang đồ theo để thay nhưng bây giờ kêu anh thì ngại quá đi mất, mà không gọi thì cô chỉ có nước ở trong đây
Bí quá làm liều cô quấn chiếc khăn che đi những chỗ cần che mở hé cửa, ngó nghiêng ngó dọc không thấy anh ở đây cô mới nhẹ nhõm bước ra rón rén đi đến tủ quần áo thật nhanh lấy quần áo xoay người lại thì anh đã đứng đó dựa vào cạnh cửa từ lúc nào, bất ngờ đến mức làm rơi cả quần áo xuống sàn chiếc khăn trắng theo đó cũng rơi luôn trần truồng