Bánh răng của vẫn mệnh đã thay đổi
Trong căn phòng của cặp đôi uyên ương mới cưới tiếng rên yêu kiều hoà cùng tiếng thở dốc tạo nên một khung cảnh rất đỗi bỏng mắt
Hạ Bối mệt rã rời chẳng còn tí sức phản kháng, cái miệng nhỏ rên đến độ khàn đặc lại, bị anh chuyển đổi tư thế liên tục, cô giống như một con búp bê mặc cho anh xử lý chỉ cầu mong anh có thể rủ bỏ chút lòng thương mà tha cho cô nhưng mà dục vọng đã chiếm lấy anh ở bên trong cô làm anh cảm thấy vô cùng sung sướng chỉ hận không thể nuốt cô xuống bụng
Ánh đèn chiếu rọi nơi kích tình chiếc giường bị nhào nhỉ đến đáng thương, hai cơ thể quấn lấy nhau không tách rời, Một lần nữa Lục Cảnh Thâm mạnh mẽ thúc vào cô làm hét lên ôm lấy anh nũng nịu, năn nỉ anh
" Sâu quá...!hic..."
Anh hôn nhẹ lên làn da mịn màng của cô, ngọt ngào nhưng không kém phần biến thái
" Bảo bối là do em cắn nuốt anh mà "
Cô ôm anh dụi dụi vào cơ ngực săn chắc của anh thút thít cầu xin, đã gần hai giờ sáng rồi cơ thể cô đã không chịu đựng được sự chung đụng của anh được nữa chỉ còn cách nỉ non cầu xin nếu cứ cái đà này thì sáng mai cô sẽ không dậy nỗi mất
Anh hôn lấy cô, lưỡi quấn lưỡi, mồ hôi nhễ nhại, hoà quyện vào nhau đến mức không phân biệt của ai nữa rồi.
Anh cứ như hoá thú vậy từng chút càng mãnh liệt hơn, Hạ Bối mệt mỏi chỉ có thể rên rỉ một cách không rõ ràng
" Hức...!em mệt lắm..."
" Ngoan nào chỉ một chút nữa thôi "
Anh xoay cô ngồi lên người mình, cô mệt mỗi tựa vào vai anh đôi mắt khép hờ muốn đi tìm chu công nhưng bị dục vọng của tên nam nhân kia quấy rối, cái tư thế này làm cho anh thúc sâu vào bên trong cô hơn, thân thể non mềm chưa hết vết hôn cũ nay lại thêm vết hôn mới, tính chiếm hữu của anh thật cao mà
Anh cắn lên vành tai cô, thơm lên má cô yêu chiều dịu dàng.
Anh đã từng qua đêm với bao nữ nhân nhưng chưa có người nào có thể làm anh say đắm chỉ có cô, chỉ có cô mới có thể làm anh thoả mãn đến điên cuồng.
Ngoan ngoãn nghe lời đáng yêu và rất thích cười, chỉ làm vài việc nhỏ cho cô thôi mà cô đã thích thú nhận lấy không có dục vọng không có sự giả tạo đó là những yếu tố mà anh cần ở một người phụ nữ và cô đã hội tụ tất cả thế thì đừng trách anh không thể buông tay, chỉ muốn ép cô bên cạnh mình1
Sau một lúc lâu thì cơ thể cô lại một lần nữa đấm chìm trong làn nước ấm áp, vào đến đây rồi mà cô vẫn không được yên thân bị anh đụng chạm bị anh đùa giỡn nhưng cô đã không còn sức nữa chân tay rũ rượi miệng thì khô khốc đến đáng thương
Đặt nhẹ cô lên giường thơm lên gò má có chút ửng đỏ của cô sau đó cùng cô chìm vào giấc ngủ, chuông gió ở bên ngoài vẫn cứ vang lên những âm thanh êm tai đến lạ thường
Hạ Bối còn nhớ lúc sáng bà chủ tiệm có nói với cô
" Bánh răng vận mệnh đã thay đổi, hãy trân trọng người ở bên cạnh đừng vì quá khứ mà chia cắt nhau cô xứng đáng được hưởng niềm hạnh phúc đó "
Ánh ban mai của một buổi sáng chiếu rọi qua rèm che cửa sổ, Hạ Bối khe khẽ mở mắt nhìn ra ngoài thông qua tấm cửa kính, cảm giác hơi thở đều đều phả vào cổ cô, phần eo nhỏ nhắn có gì đó đè lên, bây giờ cô mới hoàn hồn lại muốn xuống giường nhưng đã bị anh ôm chặt lại hôn lên gáy cô sau đó từ từ xuống tấm lưng trắng.
Hạ Bối bất giác rên rỉ, cơ thể cô bây giờ vô cùng mẫm cảm chỉ cần là cái chạm nhẹ thôi có thể khiến cô nóng lên
" Cảnh Thâm...!sáng rồi "
Lục Cảnh Thâm giả điếc không nghe tiếp tục đụng chạm lên cơ thể cô, phát hiện được sự nguy hiểm cô không ngừng cảnh báo là trời đã sáng rồi nhưng đã quá muộn, anh dễ dàng đi vào nơi tư mật của cô làm cho cơ thể cô bát giác run lên, tay nắm chặt gói rên rỉ
Và thế là lại thêm một trận kích tình nữa vào buổi sáng, Hạ Bối mệt mỏi ngủ say mê, bên cạnh là Lục Cảnh Thâm, anh chóng tay ngắm nhìn cô rồi chịu không nổi mà ôm cô vào lòng miệng không ngừng oán trách
"