Lại là một buổi sáng sau một trận hoan ái lại diễn ra cứ nghĩ là không có hồi kết, thường thì sáng anh sẽ đi làm sớm lần nào tỉnh dậy là cô đã không thấy anh đâu nhưng hôm nay lại khác cô nằm trong vòng tay ấm áp của anh, hơi thở đều đều phả sau gáy, vòng eo bị bàn tay to lớn của ôm chặt ép sát vào người đến nỗi có thể cảm nhận được thứ đó
Hạ Bối ngước nhìn anh, sao đến cả ngủ anh cũng đẹp trai thế này, ngũ quan hài hoà tinh tế, lông mi không quá dài cũng không quá ngắn, sống mũi cao, chân mày có hơi nhíu lại.
Hạ Bối thường ngày đều thấy anh cau có nhưng mà đến ngủ cũng vậy không sợ có nét nhăn sao.
Ngón tay thon nhỏ bé của cô giơ lên chạm vào giữa hai chân mày sau đó là từ từ dọc xuống sống mũi anh rồi tới đôi môi mỏng bạc đến đây cô lại nhớ đến những hình ảnh xấu hổ đêm qua, anh dùng đôi môi mày hôn khắp cơ thể cô kể cả chỗ đó
Ngay lập tức cô muốn rời giường, ngồi dậy nhưng đã bị bàn tay to lớn của anh kéo lại ôm chặt cô vào lòng, đôi mắt vẫn nhắm nhưng miệng thì vẫn nói
" Sao không nghịch nữa "
Anh hôn lên trán cô, cưng chiều, Hạ Bối đỏ mặt dù là đêm nào cô cũng cùng anh trầm luân nhưng mà cô vẫn còn xấu hổ vẫn còn ngại ngùng
" Anh dậy lúc nào thế?"
" Khoảng 5 phút trước khi em dậy "
Thì ra anh đã dậy trước cô rồi vậy mà vẫn giả vờ ngủ để cô trêu chọc, thật không hiểu nỗi anh mà, có lúc anh dịu dàng, có lúc anh lại trêu chọc cô.
Nhưng chỉ sau vài tháng nữa thôi sẽ không còn nữa.
Nếu anh cứ làm vậy thì cô không có cách nào buông tay anh mất
" Sáng rồi, chúng ta nên dậy thôi "
Cuối cùng thì anh cũng chịu mở mắt nhìn cô, đúng thật là...người con gái này chính là liều thuốc độc của anh mà, chưa bao giờ anh lại say đắm một người con gái như thế này, đến nỗi chỉ muốn bên cô cùng cô trầm luân mãi
Hạ Bối thừa cơ anh buông lỏng tay ngồi dậy hôn lên má anh một cái, vén tóc ra phía sau còn không quên chúc anh một buổi sáng tốt lành.
Chỉ vài động tác nhỏ thôi cũng đủ có thể hốt hồn anh rồi đến mức không thể rời được, quả thật là thuốc độc mà
Hạ Bối xuống nhà trước, mặc một chiếc đầm thanh lịch, tóc xả suông chỉ cài chiếc cài ngọc trai, bông tai cũng là ngọc trai, trang điểm nhẹ nhàng cũng đủ khiến cô toát lên vẻ sang trọng, hấp dẫn
Ngô Lỗi không biết từ đâu xuất hiện, khuông mặt mếu máo như muốn khóc, mấy ngày trước anh và Sở Bắc có việc nên không thể ở bên cạnh bản vệ cô được, vừa về nghe cô bị đánh mà đùng đùng đến đây
" Anh Ngô Lỗi "
" Híc, Hạ Hạ, anh nghe nói em bị đánh, có đau lắm không?"
Trong thời gian tiếp xúc với cô anh đã thích cô theo kiểu anh trai thích em gái vậy, Hạ Bối thì không thích gọi phu nhân cũng muốn có thêm anh trai để bầu bạn thế là cả ba trở thành anh em từ đó, Sở Bắc hơi trầm tính nhưng mà vẻ mặt không giấu nỗi lo lắng cho cô
Hạ Bối rất vui nhưng cô có hơi thắc mắc, không phải Cảnh Thâm nói cô hai người này bị thương đang ở bệnh viện tịnh dưỡng sao?
" Em không sao? Còn hai anh