Quyền lực, địa vị và tài sản,ở cái thế giới thượng lưu này nếu không hội tụ đủ những yếu tố đó rất dễ dàng bị người khác giẫm đạp, cha cô cũng là một trong số đó.
Hạ gia từ bao đời này đều sống bằng nghề nông đến đời ông thì bước vào kinh doanh, mới đầu có chút khó khăn nhưng sao đó lại phất lên như diều gặp gió, chính vì nguồn gốc là nông dân mới vào kinh doanh rễ chưa bám chắc nên ông rất sợ gặp thất bại, phá sản sẵn sàng đứng dưới cơ của người khác để bảo toàn công ty mình
Hạ Bối không biết chính người đàn ông đang nắm tay cô đây đã giở trò sau lưng để ông ta cắn răng chạy đến đây quỳ xuống cầu xin, lần đầu làm người trên người này khiến cô có chút không quen trầm mặt không nói gì.
Lục Cảnh Thâm biết cô chưa quên cũng lần đầu tiên gặp tình hướng này có chút không thoải mái, cố ý bước lên một chút để cô đứng phía sau mình
" Xin lỗi là xong chuyện sao?"
Chỉ một câu hỏi đơn giản nhưng thật chất là ngầm ý đe dọa, chính ông ta là người đã đánh bảo bối của anh ra uy ngay chính nhà anh, anh không giết ông ta là đã từ bi lắm rồi, khi nhìn thấy cô bị tát qua camera anh đã điên tiết hận ko bẻ gãy cánh tay đó, chặt ra từng khúc ném cho chó ăn
Ông Hạ sợ hãi, cả người run càm cạp, đưa ánh mắt cầu khẩn nhưng Hạ Bối có thể làm gì đây chuyện làm ăn của anh ấy cô không thể xen vào huống hồ hôm qua vừa mới đánh cô hôm nay chạy đến cầu xin thử hỏi cô có giúp không chỉ có thể quay mặt đi tránh né.
Nhận biết con gái không muốn giúp mình, ông ta cắn như muốn bật cả máu, sau đó tương kế tựu kế tự mình tán vào mặt mình, miệng không ngừng xin lỗi
" Xin lỗi con gái cha sai rồi, cha không nên làm thế lừa gạt con, cha thật đáng chết, cha đáng chết "
Hạ Bối xót xa dù sao thì ông ấy cũng là cha cô hay bỏ qua vậy, cô định bước tới ngăn ông lại nhưng bị Lục Cảnh Thâm kéo lại ôm vào lòng vì anh biết cô sẽ mềm lòng sẽ lại tha thứ cho người cha không chút lòng yêu thương này
" Anh..."
Anh dịu dàng vuốt tóc cô, ngọt ngào hôn lên gò má bị đánh hôm qua thể hiện sự yêu chiều hết mật
" Ngoan "
Nhận ra cô im lặng ở trong lòng anh, mỉm cười nhạt sau đó lại lạnh lùng dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn ông ta
" Im lặng lại đi "
Ông Hạ im bật nhìn Lục Cảnh Thâm, chỉ nhìn vào mắt anh thôi cũng khiến ông sợ đến tè ra quần, ông ta nhận ra mình hết đường lui rồi thật ngu ngốc tại sao ông lại ngu ngốc nghe theo mọi điều của mẹ con Hạ Anh Anh chứ để rồi bây giờ không còn gì nữa, đến con gái mình cũng không muốn giúp ông
" Công ty của ông sẽ không bị gì đâu "
Hai mắt của ông ta như loé sáng lên, không ngừng cảm ơn còn làm quá lên đập đầu vào nền nhà để tỏ thành ý nhưng Lục Cảnh Thâm chả mảy may để ý đến còn nói thêm làm ông ta sững sờ
" Tôi chưa nói hết mà "
Câu nói này đã làm ông ta ngơ người trố mắt nhìn "Hả"
" Công ty của ông từ nay sẽ thuộc quyền sở hữu W "
Từ