Trở về nhà, đám người hầu đều hoảng hốt khi thấy cảnh tượng này cả căn biệt thự nhốn nháo hết cả lên, Hạ Bối được anh đưa vào phòng tắm chà rửa cho cô, anh biết khi cô thức dậy sẽ vì chuyện không hay mà hành hạ bản thân, sót thương hôn lên những nơi mà ông ta chạm qua thanh tẩy và gọt rửa
Bế cô lên giường, nằm kế bên cô đắp chăn cho cô thì thào vào tai cô, ôm cô vào lòng
" Hạ Bối không sao rồi "
Bóng tối bao trùm, những kí ức xưa kia bao quanh lấy cô, cô đơn hiu quạnh, cô không muốn nhìn càng không muốn nghe, gục xuống bịt tai lại mắt nhắm chặt
" Hạ Bối không sao rồi "
Giọng nói thâm trầm vang lên xua tan đi hết chỉ còn lại những mảnh kí ức hạnh phúc bên anh, Hạ Bối từ từ mở mắt ra nhìn xung quanh, giơ tay ra muốn chạm vào anh nhưng ngón tay cô xuyên qua không thể chạm vào, bước đi nhìn những hồi cứ tuyệt đẹp kia, phía cuối con đường một người đàn ông đã chìa tay về phía cô
Hạ Bối có chút do dự nhưng rồi cũng nắm lấy tay anh một luồn sáng xuất hiện kéo cô thoát khỏi mộng cảnh đớn đau, mắt từ từ mở ra, đối diện là cơ ngực săn chắc của anh, cả người Hạ Bối lúc này đang được anh bao bọc cứ như là mơ vậy, hơn một tuần không nói lời này cũng không hề gặp nhau, hôm qua còn xém bị cưỡng bức vậy mà hôm nay lại nằm trong lòng anh, quá nhanh cứ như mơ vậy, nếu là mơ thì cô ước không bao giờ tỉnh lại chìm đắm nó, bất giác Hạ Bối ôm chặt lấy anh tận hưởng hết những hơi ấm mùi hương riêng của anh, đã lâu rồi cô mới cảm nhận lại nó
" Thích quá đi mất"
Vui sướng mà thốt lên làm cho người bên cạnh cũng tỉnh theo, hôn lên trán cô
" Dậy thôi nào "
Từ trên đỉnh đầu phát ra âm thanh trầm ấm, Hạ Bối ngước lên đối diện với đôi mắt sâu hút đang chầm chầm nhìn cô, nó như đánh thức cô vậy mọi thứ không phải là mơ mà là sự thật.
Bật dậy, nhìn anh rồi quay lại sau đó một loạt kí ức của ngày hôm qua ùa về
Chạm tay vào mắt vào cổ nhớ những điều kinh tởm mà hắn đã làm, quá ghê tởm, nhìn anh lòng có chút đau, cô không còn sạch sẽ nữa rồi anh có còn yêu thương cô không? Hay là ghê tởm cô, cô không muốn thà anh lạnh nhạt, thà anh không nói chuyện với cô cũng được...!
Lục Cảnh nhìn cô thờ thẩn ngồi ở đó, nên đã chạm vào tay cô một cái nhưng cô liền hất tay anh ra, đôi mắt trong sáng bây giờ chỉ còn lại sự tuyệt vọng và sợ hãi
" Anh đừng chạm vào em "
Bất ngờ khi thấy biểu hiện này của cô, có lẽ cô đã nhớ đến chuyện tối qua rồi anh muốn ôm cô, nói với cô rằng cô không bị gì cả nhưng Hạ Bối không muốn nghe, cô chạy thục mạng vào trong phòng tắm khoá trái cửa lại
Lục Cảnh Thâm ở ngoài không ngừng gõ cửa, tay còn lại thì nắm ở tay cầm dùng sức mở ra, miệng không ngừng giải thích, kêu cô mở cửa
" Hạ Bối mở cửa, tối qua không có chuyện gì xảy ra cả, Hạ Bối đừng làm chuyện dại dột, Hạ Bối..."
Hạ Bối bên trong như muốn phát điên, không nghe anh nói gì bước vào vặn nước, dùng đủ loại dụng cụ chà xát vào người
" Không được, không được,...!"
Chà đến bộ cả cơ thể đều đỏ ửng hết lên, muốn chảy ra cả máu đau rát nhưng cô vẫn cứ chà.
Lục Cảnh Thâm ở ngoài đạp mạnh cửa vào khiến cho ổ khoá cũng hư luôn, không nghĩ gì nhiều nắm lấy tay cô
" Dừng lại đi Hạ Bối, không có