Tử Vy sau khi khám cho cô xong thì cất đồ nghề vào, Lục Cảnh Thâm nắm lấy tay cô, tay còn lại không ngừng vút ve mặt cô, sự cưng chiều hết mật dành cho cô vợ nhỏ làm cho Tử Vy nổi hết cả da gà
" Phu nhân không sao cả, chỉ có điều...!"
Lục Cảnh Thâm không nhìn lấy Tử Vy một lần, nhìn cô với đôi mắt dịu dàng nhưng giọng điệu thì lanh nhạt
" Nói thẳng đi "
Tử Vy chỉ thở dài một hơi rồi lấy lại dáng vẻ nghiêm túc
" Tuy tôi không chuyên về khoa tâm lý nhưng tôi có học một ít "
Lời nói của Tử Vy đã thu hút lấy anh, đôi mắt biến hoá trầm mặt có và kèm theo chút tức giận nhưng Tử Vy không hề hay biết tiếp tục nói
" Phu nhân có lẽ bị kích động quá độ sinh ra ảo giác cứ nghĩ mình bị tên đó cưỡng bức nên mới có những hành động như vậy, hôm này là tẩy rửa, ngày mai có thể là la hét, hoặc có thể là tự nhốt mình tệ nhất là tự vẫn "
" Cô nói cái gì "
Lúc này Tử Vy mới nhận ra sự nguy hiểm của vấn đề sợ hãi lùi về sau vài bước, anh ta cứ như biến thành ác quỷ vậy, đôi mắt đỏ khát máu nhìn cô chầm chầm, anh không muốn những lời nói xui xẻo xuất hiện ở đây, Hạ Bối sẽ không có chuyện gì xảy ra cả, nếu có anh nhất định sẽ ngăn cản nó bằng mọi giá
" Tôi nói tất cả điều là sự thật, nếu anh muốn anh có thể mời mẹ anh, bà ấy là bác sĩ tâm lý nổi tiếng có thể giúp cho phu nhân giảm bớt phần nào "
" Tôi biết rồi, cô đi ra ngoài đi "
Những lời Tử Vy muốn nói đã nói hết chỉ đáng thương thay cho nàng thiếu nữ 19 đơn thuần bị chính gia đình bán đứng, nếu là cô thì cô cũng sẽ như vậy thôi.
Ra khỏi phòng nhìn Cố Tử Minh mà cảnh thấy chướng mắt, hất tóc xoay gót rời đi nhưng đã bị Ngô Lỗi chặng lại
" Hạ Hạ sao rồi "
" Kích thích quá độ sinh ra ảo giác, bệnh về tâm lý nên tôi không thể chữa đc "
Ngô Lỗi và Sở Bắc trầm mặt buồn bã khi nghe đến bệnh tình của cô còn Cố Tử Minh thì nhìn về phía cửa, có lẽ người buồn nhất lúc này chính là lão đại.
Sở Bắc hỏi Tử Vy
" Vậy có thể chữa không?"
Tử Vy cười nhẹ xua tan đi hết không khí căng thẳng lúc này
" Chuẩn bị tinh thần đi ngày mai sẽ rất mệt mỏi đấy "
Cô vỗ vỗ vai Sở Bắc, tựa như nhắc nhở nhưng mà cả ba người đều không hiểu ý cô cũng có thể do họ quên mất một người, là đại phiền phức của gia đình này
Bên trong phòng, Hạ Bối nằm yên trên giường hơi thở đều đều, bàn tay cứ nắm chặt lấy anh không buông, mày cô hơi nhíu lại nhưng rồi cũng hoà giãn lại, co người hai tay nắm lấy bàn tay to lớn của anh hơn nữa rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ
Đáng yêu thật
Nhưng những lời nói của Tử Vy lúc nãy không thể nào thoát khỏi đầu anh được với lại gần đây có rất nhiều chuyện xảy ra làm cho không khí trong nhà trở nên âm u hẳn, Hạ Bối cũng không hay cười nữa, tuy có hơi phiền phức nhưng cũng có thể làm cho cô quên đi phần
- ----------------------------------------------------------
Sáng hôm sau, một chiếc xe màu đen BMW đen chạy vào dừng ở trước cửa nhà, các người hầu trong nhà điều đứng sẵn ở đó để nghênh đón, bước xuống là một người phụ nữ trung