Ngồi ở ngoài vườn vừa có thể thư giãn vừa có thể ngắm những loài hoa xinh đẹp, bà đã nghe Tử Vy nói lại bệnh tình của cô con dâu bé nhỏ này rồi nhưng bà vẫn chưa tin lắm nên phải test một chút
" Bối Bối, mẹ có thể gọi con như vậy được chứ? "
Hạ Bối khẽ gật đầu, cô thích cách gọi này gần gũi và do anh cũng từng gọi cô như thế
" Mẹ có bốn câu hỏi dành cho con, nếu con không muốn trả lời có thể bỏ qua được chứ?"
Hạ Bối không hiểu có chuyện gì nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Nhận được đồng ý của cô Khương Thanh bắt đầu vào việc, sự nghiêm tức này là Hạ Bối có chút hồi hợp cũng không biết là những câu hỏi gì nữa, vút ve chiếc nhẫn để có thể bình tĩnh hơn
" Bối Bối con có thể kể về quá khứ của con cho mẹ biết không?
Nhắc đến quá khứ đó là nỗi đau không thể nào chữ lành, những hình ảnh cứ hiện lên trong đầu làm cô muốn ngạt thở, hơi thở có chút dồn dập, mở to đôi mắt cố giữ lấy lại bình tĩnh, muốn trả lời nhưng dường như có cái gì nghẹn ở cổ làm cô không thể nói, miệng cứ mấp máy mãi, cơ thể bất giác run rẩy
Khương Thanh nhìn thấy biểu hiện này của cô liền biết ngay quá khứ không được tốt đẹp mấy, bà liền chuyển sang câu hỏi khác
" Gần đây thì sao?"
Ngay lập tức Hạ Bối liền thay đổi sắc mặt, khó chịu đến nỗi tay nắm lấy cổ áo cố giữ lấy bình tĩnh, những hình ảnh ngày hôm đó lại hiện lên như một cuốn phim quay chậm vậy đáng sợ đến cùng cực
Lục Cảnh Thâm đứng ở ban công, tay nắm lấy thành gân xanh gân đỏ nổi lên, anh muốn xuống đó bế cô rời đi nhưng mà không thể, anh cần phải để cô đối mặt với nó để cô có thể mạnh mẽ hơn cà trở về dáng vẻ bình thường như trước kia.
Lục Cảnh Diễn đỗ cả mồ hôi hột, tay tầm tách cà phê không khỏi run lên phải nhờ sự trợ giúp của tay còn lại mới kìm bớt được
Khương Thanh dời ghế sang chỗ cô nắm lấy tay cô, nở nụ cười hiền hoà, Hạ Bối cũng tạm ổn nhìn bà
" Bình tĩnh lại nào con gái "
Tình trạng cũng không phải là đến mức xấu, nó giống như hiện trạng ám ảnh mà thôi nhưng với các biểu hiện mà Lục Cảnh Thâm kể thì có liên quan đến tên Lâm Hạn kia, đứa bé này cũng quá yếu đuối tâm lý nhìn thì có vẻ ổn nhưng mà thật chất chả ổn tí nào cả.
Phải tạo một điểm tựa chắc chắn và phải làm cho quên hết phần nào mới được, nhất là nên nói ra hết mọi chuyện để nhẹ lòng bớt
" Hôm nay đến đây thôi nhé! "
Và buồi điều trị tâm lý ngày hôm nay đến đây là kết thúc, tuy vẫn chưa thu hoạch gì nhiều nhưng bà cũng có thể đoán ra bệnh tình
Đêm đến, mọi thứ đều diễn ra bình thường như chẳng có chuyện gì xảy ra cả
" Này