Lạc gia
Lạc Mãn Nhu và Lạc Thần vô cùng lo lắng cho cô, đứng ngồi không yên ở ngoài phòng khách còn Bạch Uyên thì gọi điện cho cô nhưng cô vẫn không bắt máy không biết đã xảy ra chuyện gì nữa
" Bà gọi được cho Bối Bối chưa " Lạc Thần lo lắng hỏi
Bạch Uyên lắc đầu, từ khi cô nói sẽ trở lại thành phố S để xử lý công việc là bà đã vô dùng lo lắng rồi, không phải vì bà không tin tưởng cháu gái mình mà bà sợ cô sẽ xảy ra chuyện gì, bà đã mất đi một người con mà bà luôn yêu thương xem như báo vật giờ đây bà không muốn mấy thêm ai nữa đâu
Điện thoại vẫn thế, đáp trả lại là không liên lạc được, bất lực nhìn về phía chồng mình.
Lạc Thần như hiểu điều gì đó nhanh chống lên tiếng phản bác
" Không được, chúng ta phải ở đây để bảo về cho Star.
Còn nữa Bối Bối trước khi đi đã nói là không biết khi nào xong chắc con bé đang chú tâm làm việc thôi "
Mãn Nhu lên tiếng, bà cũng rất lo lắng cho Hạ Bối, nhưng bà cũng chỉ có thể ngồi ở đây cầu mong cô bình an vốn dĩ trước đây bà đã nghĩ đến tình huống như thế này nhưng không ngờ nó lại xảy ra nhanh đến như vậy, Tô gia trước nay nổi tiếng là gia tộc tham lam và có mưu đồ riêng, mục đính lần này của cô khi trở về thành phố S là tìm bằng chứng sát thực và đồi lại công bằng cho Đồng gia
" Chị đừng quá lo lắng, con bé sẽ ổn thôi "
Bạch Uyên giờ chỉ có thể ngồi lẳng lặng chờ đợi cô cháu gái gọi về thông báo bình an mà thôi, cầu mong mọi chuyện đều ổn thoả
_____________________________________________________
Lúc này Hạ Bối nằm bên cạnh anh ngủ ngon lành, đã lâu rồi cô mới có thể cảm nhận lại sự bảo bộc và cảm giác an toàn, mùi hương quen thuộc xọc vào mũi hơi thở và cả nhịp tim, cái ấm áp từ lòng ngực truyền qua cơ thể cô, nếu có thể ước thì cô ước thời gian có thể dừng lại ở khoảng khắc này nhưng cô không thể ở đây lâu hơn được nữa, Khương Mễ nhất định sẽ để ý đến
Ngồi dậy nhìn gương mặt điển trai của anh không kìm được mà cười, hôn nhẹ lên má anh ngọt ngào thỏ thẻ vào tai anh
" Chào buổi sáng chồng yêu "
Quay người lại chuẩn bị rời gường thì đã bị bàn tay to lớn