Đứng dưới trăng, đôi mắt ánh lên một nỗi buồn khó tả cô lo cho anh nhưng mà cô không dám xuất hiện trước mặt anh sợ bị phát hiện sợ mình trở thành gánh nặng của anh, âm thanh của tiếng giày cao gót vang trong màn đêm thanh tịnh cũng đã dừng lại, từng cơn gió thổi qua làm cho làn tóc mai che đi một phần gương mặt khả ái của cô, cứ như tiên nữ giáng trần vậy
Mở to đôi mắt xanh trong veo nhìn về phía cửa bất giác muốn đến muốn vào trong, rõ ràng cô có thể nhưng vì con nên cô chỉ đành có thể dừng lại ngoảnh mặt rờ đi vừa hay cánh cửa mở ra một giọng nói vang lên
" Cô là ai? "
Thì ra là thím Lâm, bà vẫn còn ở đây sao? Hạ Bối chậm rãi bước lại, nhìn khuôn mặt hằng lên vết nhăn do tuôit cao của bà, hình như nó lại có thêm vài nơi nữa rồi không kìm được mà ôm chằm lấy làm cho thím Lâm một phen giật mình
" Thím...!"
Giọng nói ngọt ngào pha thêm chút nghẹn ngào, vui mừng vì bà con bình an.
Thím Lâm cảm nhận được hơi ấm quen thuộc mà chỉ có Hạ Bối mới có, nhìn kĩ lại thì người con gái này có khuôn mặt khá giống với Hạ Bối vóc dáng cũng thế có khi nào....!
" Hạ Bối...!là con sao?" Bà nói nhẹ vào tai
Hạ Bối gật gật đầu, cô nhớ mọi người nhớ căn nhà đầy ấp kỉ niệm nơi này
Nhận được sự thú nhận của cô làm thím Lâm không khỏi vui mừng, kéo cô vào nhà
" Nào,...!bên ngoài lạnh vào nhà cho ấm "
Bước vào trong vài bước thì Hạ Bối dừng lại làm cho thím Lâm có hơi bất ngờ quay lại nhìn cô, hỏi thăm
" Có chuyện gì sao?"
" Con nghe nói...!"
Định nói chuyện cô nghe được anh bị thương nên đã về đây nhưng khi nghe giọng anhở phía sau mình vang lên làm cho cô khựng lại, không tin vào tai mình
" Ai vậy?"
Hạ Bối ngay tức khắc quay người, nhìn thấy anh lành lặng đứng trước mặt mình mà không khỏi vui mừng, nước mắt không khỏi kìm được mà rưng rưng, chạy đến ôm chầm lấy anh
" Anh không sao rồi, tốt quá rồi...!"
Lục Cảnh Thâm ngạc nhiên muốn thoát khỏi cô gái kì là này ra nhưng khi nhìn thấy chiếc nhẫn thì liền nhận ra ngay là cô, biết cô lo lắng cho anh vì anh là người đã tung tinh ra mình bị thương dự định trở về sẽ giải thích cho cô không ngờ cô lại cải trang đến đây luôn trong lòng không khỏi vui mừng ôm ngược lại hôn lên